Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 732: CÔ KHÔNG CẢM THẤY MÌNH CÓ CHÚT BÁ ĐẠO SAO

Thẩm Hạ Lan lập tức nghe điện thoại.

“Minh Triết, có phải tra được cái gì?”

Nghe thấy giọng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Minh Triết hơi dừng một chút, sau đó nói: “Mẹ, mọi người đã đến chưa? Chú Tống sao rồi?”

“Không tốt lắm, nhưng mà cũng đã vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi. Chuyện ba bảo con đi tra thế nào rồi?”

Thẩm Hạ Lan mặc dù rất gấp, nhưng mà cũng không thể quá mức ép Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết vội vàng nói: “Tra được rồi, xe của đối phương là của Lưu Mạnh.”

“Lưu Mạnh.”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, trong ánh mắt ánh lên lửa giận.

Lưu Mạnh này, không phải là một ông trùm phỉ thúy sao? Nếu như vì chuyện làm ăn, cũng không cần phải hạ độc thủ với Tống Dật Hiên như vậy?

“Biết rồi, Minh Triết, chuyện này con đừng nhúng tay vào, mẹ và ba tự mình xử lý. Con cứ ngoan ngoãn ở với chú Tô Nam, biết chưa?”

“Biết rồi mẹ, mẹ với lão Diệp cũng chú ý an toàn.”

“Được.”

Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, lông mày nhíu chặt lại.

“Làm sao vậy? Minh Triết nói cái gì vậy?”

“Là Lưu Mạnh, nhưng mà cũng chỉ là một mối làm ăn mà thôi, không đến mức đến như vậy chứ? Có phải trong đó có chuyện gì chúng ta không biết không?”

Thẩm Hạ Lan nghi hoặc hỏi lại.

Diệp Ân Tuấn cũng hơi trầm tư rồi nói ra: “Đi hỏi thử Trương Mẫn, có lẽ sẽ có manh mối.”

Thẩm Hạ lan gật nhẹ đầu, lúc này mới đi với Diệp Ân Tuấn đến phòng bệnh.

Tống Dật Hiên là người sinh long hoạt hổ như vậy, bây giờ lại nằm trong này, không chút nhúc nhích.

Trước đây không lâu, là Diệp Ân Tuấn nằm trên giường bệnh, hôm nay lại biến thành Tống Dật Hiên.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nên đi đốt nén nhang bái phật, nếu không thì, sao người bên cạnh luôn gặp chuyện không may chứ?

Trương Mẫn nhìn Thẩm Hạ Lan đi vào, vội vàng đứng dậy hỏi: “Thẩm tổng, sao rồi?”

“Giữa Tống Dật Hiên và Lưu Mạnh có ân oán gì sao? Cô có biết không?”

Chân mày Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại.

Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Anh ta vẫn kiêu ngạo như vậy. Nơi này là nơi nào? Anh ta còn nghĩ rằng đây là Hải thành sao?

Thiên vương lão tử đứng đầu anh ta thứ hai? Quả thật là xằng bậy.”

“Được rồi, tính của Tống Dật Hiên vẫn luôn như vậy, anh cũng không phải không biết. Ban đầu ở thành phố ngầm anh ta cũng không thu mình lại không phải sao?”

Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn là có ý tốt, lập tức vội vàng kéo tay anh lại.

Trương Mẫn nhìn Diệp Ân tuấn, sợ Diệp Ân Tuấn không ra mặt vì Tống Dật Hiên, vội vàng nói: “Diệp tổng, tôi biết anh thần thông quảng đại, Tống Dật Hiên nói anh là bạn tốt nhất của anh ấy, cho nên anh phải giúp anh ấy.”

“Tôi? Là bạn tốt nhất của anh ta? Anh ta chính miệng nói với cô?”

Diệp Ân Tuấn có chút kinh ngạc.

Trương Mẫn vội vàng gật đầu.

“Vâng, anh ấy chính miệng nói với tôi. Cả đời này anh ấy không có mấy người bạn, tin tưởng nhất và đáng tin tưởng cũng chỉ có Thẩm tổng và Diệp tổng đây.”

Nghe thấy Trương Mẫn nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cười lắc đầu.

“Tên nhóc này nói lời đó cũng không sợ thẹn với lòng.”

“Được rồi, anh ấy cũng đã nói như vậy, anh đến cùng có giúp không?”

Thẩm Hạ Lan kéo góc áo của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhìn vợ mình nói chuyện cho Tống Dật Hiên, ít nhiều trong lòng có chút không thoải mái.

“Nếu như không phải biết tình cảm của em với anh, anh thật sự sẽ ghen. Trước mặt chồng mình cầu tình cho người đàn ông khác, Thẩm Hạ Lan, em có biết diện tích tổn thương trong lòng anh lớn chừng nào không?”

Thẩm Hạ Lan lập tức cười thành tiếng.

“Em đền bù tổn thất cho anh được không?”

“Đây là em nói.”

Diệp Ân Tuấn giống như đứa bé cò kè mặc cả.

Trương Mẫn nhìn tương tác giữa hai người bọn họ, đột nhiên có chút hâm mộ.

Trên thế giới này, vợ chồng có thể như Thẩm Hạ lan và Diệp Ân Tuấn cũng không nhiều lắm?

“Diệp tổng, Thẩm tổng, tình cảm của hai người thật tốt.”

Diệp Ân Tuấn lập tức cười nói: “Đúng thế, dù sao cũng là vợ chồng già rồi. Con của chúng tôi cũng đã bốn tuổi rồi.”

“Được rồi, đừng có được khen mà lên mặt, nhanh lên, có biện pháp gì không?”

Thẩm Hạ Lan giận dỗi trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn.

Người đàn ông này bây giờ càng ngày càng đắc ý rồi.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Biện pháp nhất định là có, mệnh lệnh của bà xã đại nhân, dù sao anh cũng phải làm cho được chứ.

Yên tâm đi, buổi tối anh đi dò xét thử Lưu Mạnh.”

“Em đi với anh.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng mở miệng.

Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Em vẫn nên ở lại khách sạn, nếu như anh không về được, em còn phải tìm người đi cứu anh.”

“Anh nói hưu nói vượn gì vậy.”

Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy rất không vui.

Diệp Ân Tuấn đương nhiên biết, bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ sợ anh gặp chuyện không may, nhưng mà có một số chuyện anh nhất định phải nói.

“Hạ Lan, chuyện gì cũng đều có cái lỡ như, ai cũng không thể cam đoan được mọi thứ sẽ đi theo hướng chúng ta nghĩ, cho nên anh chỉ nói là lỡ như. Em ở lại, anh một mình đi gặp Lưu Mạnh, lấy danh nghĩa nói chuyện làm ăn. Em cũng ở khách sạn tra xem những mối quan hệ mật thiết làm ăn với Lưu Mạnh mấy năm nay, có lẽ có hướng đột phá khác.”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, mặc dù Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, nhưng cũng không thể không nói sắp xếp của Diệp Ân Tuấn là chính xác.

“Vậy anh nhất định phải chú ý. “

“Yên tâm đi, anh không có việc gì.”

Diệp Ân Tuấn xoa đầu Thẩm Hạ Lan, ánh mắt cưng chiều làm Trương Mẫn có chút hâm mộ.

Có lẽ đây chính là yêu.

Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra nói: “Lại xoa đầu em, em cũng không phải sủng vật của anh.”

“Ha ha, có thể cưng chiều em cả đời, là tâm nguyện cả đời của anh.”

Nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của Diệp Ân Tuấn, ngực Thẩm Hạ Lan lập tức ấm áp.

“Vợ chồng già rồi, nói những chuyện này làm gì? Anh nhanh đi gọi điện thoại cho Lưu Mạnh đi.”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp đẩy Diệp Ân Tuấn ra.

Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực nói: “Em cứ như vậy vô tình đẩy anh ra đúng không?”

“Vậy em còn cho anh một nụ hôn kiểu pháp nồng nhiệt sao?”

“Không phải là không thể!”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp kéo Thẩm Hạ Lan vào trong ngực.

Trương Mẫn vội vàng quay đầu đi, sắc mặt có chút hồng hồng.

Diệp tổng này, thật sự cởi mở quá.

Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn hôn một cái, xấu hổ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.

Cô đẩy Diệp Ân Tuấn ra, gầm nhẹ một tiếng: “Cút!”

“Được rồi.”

Diệp Ân Tuấn cười tủm tỉm bỏ đi.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy ánh mắt của Trương Mẫn làm cô có chút ngượng ngùng.

“Cái đó Ân Tuấn sau khi hôn mê tỉnh lại cứ như vậy, cô cũng đừng để ý, trước đó anh ấy rất ổn trọng.”

“Thẩm tổng, tình cảm của Diệp tổng đối với cô thật sự rất tốt.”

“Đâu có đâu có, giữa vợ chồng đều như vậy.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng chu đáo lại.

Trương Mẫn cười cười, nhìn Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Anh ấy nói muốn theo đuổi tôi.”

“Cô có đồng ý không?”

“Không biết.”

Trương Mẫn ngồi xuống bên giường Tống Dật Hiên.

Cô ấy cầm tay anh ta nói: “Thẩm tổng, nếu như Tống Dật Hiên sốt lên thì sao bây giờ? Anh ấy sẽ tỉnh lại sao? Anh ấy có thể giống như Diệp tổng trước đây không?”

“Sẽ không! Tống Dật Hiên cũng không phải là kẻ ngốc, mình bị người ta biến thành như vậy còn muốn ngủ say, đây không phải là tính cách của anh ấy. Con người của anh ấy, quá phô ra, cũng quá kiêu ngạo, mình có thể báo thù, tuyệt đối sẽ không mượn tay người khác. Cho nên cô yên tâm, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan đánh giá Tống Dật Hiên, trong lòng Trương Mẫn đột nhiên thật không có tư vị.

“Thẩm tổng, cô rất hiểu Tống Dật Hiên nha.”

“Chúng tôi là bạn bè, là bạn bè cùng chung hoạn nạn.”

Thẩm Hạ Lan nói xong cũng thấy là lạ chỗ nào đó.

Cô nhìn nhìn Trương Mẫn, thấy sắc mặt Trương Mẫn không đúng lắm, lập tức nói: “Làm sao vậy?”

“Thẩm tổng, có mấy lời tôi biết bây giờ tôi nói không thích hợp, nhưng mà tôi vẫn muốn nói, nếu như cô không thích nghe, cũng đừng giận được không?”

“Cô nói.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy bây giờ Trương Mẫn có chút lạ kỳ.

Trương Mẫn nhìn cô, trầm tư một chút, nói ra: “Tống Dật Hiên muốn theo đuổi tôi, tôi cũng muốn đồng ý anh ấy, làm bạn gái của anh ấy. Tôi biết tình cảm trước đó của Tống Dật Hiên với cô, con người của anh ấy, đến cùng vẫn là quá trọng tình cảm. Cô cũng đã kết hôn rồi, con cũng đã lớn như vậy, sau này cũng đừng chuyện gì cũng dính líu đến Tống Dật Hiên nữa. Anh ấy nên có cuộc sống của mình.”

Thẩm Hạ Lan hơi sững lại, trong lòng đột nhiên có chút không quá thoải mái.

Cô đây là đang bị Trương Mẫn bài xích sao.

“Trương Mẫn, giữa tôi và Tống Dật Hiên là trong sạch, hơn nữa chúng tôi thật sự chỉ là bạn bè, cô có phải là suy nghĩ nhiều rồi không.”

“Đều là phụ nữ cả, nghĩ nhiều hay không nghĩ nhiều, Thẩm tổng cũng không cần dùng mấy lời này để đối phó với tôi. Tôi không so đo với tình cảm trước đó của Tống Dật Hiên với cô, nhưng tôi hy vọng cuộc đời sau này của anh ấy có tôi tham dự. Thẩm tổng, cô là người đã có gia đình con cái, nếu như không có việc gì, thì cũng đừng tìm đến Tống Dật Hiên nữa, được không?”

Lời nói của Trương Mẫn vô cùng trực tiếp, làm Thẩm Hạ lan có chút khó xử và xấu hổ.

Cô hy vọng Tống Dật Hiên có thể có được hạnh phúc duy nhất thuộc về mình, nhưng lúc thật sự bị Trương Mẫn xua đuổi, trong lòng cô thật sự không được tự nhiên.

“Tôi mỗi lần tìm anh ấy cũng không phải vì chuyện cá nhân.”

“Tôi biết, nhưng tôi hy vọng sau này dù là chuyện gì, cũng đừng tìm Tống Dật Hiên nữa. Nếu như cô thật sự muốn anh ấy hạnh phúc vui vẻ, thì hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của anh ấy đi. Như vậy tôi với cô đều thoải mái một chút.”

Trương Mẫn nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt kia giống như là Thẩm Hạ Lan muốn cướp bạn trai của cô ấy đi vậy.

Ý của cô ấy rất rõ ràng, là từ nay về sao, Thẩm Hạ Lan đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt Tống Dật Hiên nữa, ngay cả bạn bè cũng không nên làm nữa.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan khó chịu, nhưng cũng biết như vậy đối với Tống Dật Hiên và Trương Mẫn đều tốt.

“Được. Sau này tôi sẽ rời khỏi cuộc sống của anh ấy.”

“Cảm ơn Thẩm tổng đã tác thành, nếu như có thể, tôi hy vọng Thẩm tổng giao công ty du lịch bên này cho tôi, cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô quản lý tốt. Thẩm tổng cứ yên tâm theo Diệp tổng quay về Hải Thành đi.”

Lời nói của Trương Mẫn lần nữa làm Thẩm Hạ Lan buồn bực.

“Trương Mẫn, không cần thiết chứ? Tống Dật Hiên bây giờ thế này, ý của cô là mình cô có thể xử lý được, không cần tôi và Diệp Ân Tuấn hỗ trợ phải không? Hay là bởi vì Tống Dật Hiên ở đây, thì tôi không thể đứng trên mảnh đất này sao? Cô không cảm thấy mình có chút bá đạo sao?”

Thẩm hạ Lan không muốn nói như vậy, nhưng mà lúc này lại không thể không nói như vậy.

Cô có thể vì hạnh phúc của Tống Dật Hiện mà rời khỏi phạm vi của Tống Dật Hiên, nhưng Trương mẫn còn muốn cướp đoạt đi quyền lợi đứng trên mảnh đất này của cô, có phải quá bắt nạt người rồi không? Huống chi công ty du lịch này là của cô, có muốn để Trương Mẫn đến làm quản lý hay không, cũng không phải do Trương Mẫn quyết định chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK