Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1255

Lương Thiệu Cảnh vừa thấy Tiêu Niệm Vi nổi giận thì vội vàng ôm Tiêu Vận Ninh vào trong lòng của mình.

“Bảo bối, không được như vậy. Mau xin lỗi anh Minh Triết.”

“Con không muốn! Con chính là ghét cậu ta!”

Tiêu Vận Ninh tức tối trừng mắt với Diệp Minh Triết, đôi mắt chan chứa nước mắt, thiết nghĩ chỉ chớp nhẹ mắt thì sẽ rơi xuống.

Diệp Minh Triết cảm thấy mình thật sự vô tội chết đi được. Rõ ràng người làm sai là cô bé, sao bây giờ cảm giác giống như cậu gặp nạt cô bé vậy.

Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Minh Triết sang bên, thấp giọng nói: “Con là con trai, đừng so đo với Vận Ninh, không phải là có nhiệm vụ sao? Mau đi thay đồ rồi đi đi.”

“Dạ.”

Diệp Minh Triết vội vàng đi ra.

Tiêu Vận Ninh thấy Diệp Minh Triết đi rồi thì oa một tiếng rồi bật khóc, khóc phải nói là kinh thiên động địa.

“Thật ngại quá, Vận Ninh bị chúng tôi chiều hư rồi, lát tôi ở trước mặt xin lỗi Minh Triết.”

Tiêu Niệm Vi cảm thấy thể diện của mình đều sắp bị cô con gái lớn này làm cho mất hết rồi.

Cô ta tức tối nhìn Tiêu Vận Ninh, thấp giọng quát một câu.

“Im miệng! Con có mất mặt không hả?”

“Con có gì phải mất mặt chứ? chỉ là thấy cậu ấy đẹp trai, chào hỏi với cậu ấy, là cậu ấy không để ý con, con mới bôi bánh kem lên người cậu ấy. Ai biết cậu ấy không có một chút phong độ đàn ông, còn động tay với con. Con đương nhiên phải tự vệ đánh trả rồi. Con đâu có làm sai chứ? Con đến nhà vệ sinh là muốn xin lỗi cậu ấy, ai biết cậu đang đi tiểu chứ? Con đâu phải cố ý nhìn cậu nhỏ của cậu ấy chứ?”

Tiêu Vận Ninh không nói còn tốt, càng nói sắc mặt của Tiêu Niệm Vi càng khó coi.

Mặt của Lương Thiệu Cảnh cũng hơi đỏ rồi.

Hóa ra là con gái của anh ta nhìn trúng Diệp Minh Triết, đáng tiếc Diệp Minh Triết lạnh lùng, không có nhìn cô bé thì bị đối đãi thô bạo như vậy rồi?

Lương Thiệu Cảnh cảm thấy ánh mắt Diệp Ân Tuấn nhìn mình cũng có hơi không đúng rồi.

“Khụ khụ, ờm trẻ con mà, không có gì đâu nhỉ?”

Lương Thiệu Cảnh nói rồi, nhưng rõ ràng không có đủ tự tin.

“Lương Thiệu Cảnh, cô bé nhà anh được đây. Nhỏ như vậy đã biết theo đuổi trai đuổi tới tận nhà vệ sinh nam rồi. Đây nếu như lớn rồi thì thật ghê gớm.”

Diệp Ân Tuấn hờ hững nói, giọng nói không nặng không nhẹ, vô cùng điềm nhiên giống như đang bàn luận về thời tiết, nhưng Lương Thiệu Cảnh lại cảnh thấy rùng mình cả người.

Cô bé nhà anh ta nhìn ai không tốt chứ? Cứ phải nhìn trúng Diệp Minh Triết!

“Ờm tôi đột nhiên nhớ ra con gái tôi có một mũi vacxin chưa tiêm, ờm chúng tôi đi trước đây.”

Lương Thiệu Cảnh đứng dậy, vội vàng bế Tiêu Vận Ninh lên, nháy mắt với Tiêu Niệm Vi.

Tiêu Niệm Vi cũng cảm thấy có hơi mất mặt, ngại ngùng nói với Thẩm Hạ Lan: “Ờm Hạ Lan, thật sự xin lỗi, lát tôi đích thân dẫn con nhóc thối này đến xin lỗi Minh Triết.”

“Trẻ con, không sao đâu.”

Thẩm Hạ Lan còn có thể nói cái gì chứ?

Trong sạch của con trai cô!

Cứ như vậy bị người ta nhìn hết rồi!

Do đứa con gái lớn trong nhà Lương Thiệu Cảnh quậy một chặp mà cuộc tụ hội lần này kết thúc sớm hơn dự định.

Sau khi vợ chồng Lương Thiệu Cảnh bỏ về, Tô Nam cũng đứng dậy.

“Nếu cậu tư về trước thì thôi lần sau chúng ta hẹn lần sau vậy. Nhưng anh hai này, tôi cảm thấy anh nên đòi Lương Thiệu Cảnh đền bù phí tổn thương tinh thần, nói sao nhỉ, cháu lớn của tôi cũng không thể để cho con bé nhà ấy nhìn không như vậy được?”

Tô Nam hỏi han ý kiến như thể sợ thiên hạ không loạn.

Diệp Ân Tuấn chỉ hờ hững nhìn anh ta rồi nói: “Chừng nào mới đưa tiền cược cho tôi?”

Sắc mặt Tô Nam tái mét.

“Không phải chứ, anh mà thiếu tiền sao?”

“Tôi không thiếu tiền nhưng tôi cũng không chê tiền nhiều. Dù sao cũng do tôi thắng mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK