Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1102

Chẳng qua mẹ Thẩm quay lại, khuôn mặt của Thẩm Niệm Niệm hiện lên trong đầu bà ta.

Đó mới là con gái ruột của bà!

Nhiều năm như vậy, bà nợ Thẩm Niệm Niệm, bây giờ con bà cuối cùng cũng đã trở về, tại sao Thẩm Hạ Lan lại không thể chín bỏ làm mười, nhường nhịn Thẩm Niệm Niệm một chút?

Nghĩ đến đây, đau đớn và tội lỗi đối với Thẩm Hạ Lan trong lòng mẹ Thẩm cũng biến mất.

Mặc dù Thẩm Hạ Lan đang uống nước, nhưng cô vẫn nhìn mẹ Thẩm, lúc thấy tia tàn nhẫn lướt qua trong mắt của mẹ Thẩm, cô cuối cùng cũng chết tâm.

Ha ha.

Là cô ngốc đến mức vẫn ôm một tia hy vọng.

Khóe môi Thẩm Hạ Lan nhếch lên nụ cười mỉa mai.

Cô đặt cốc nước xuống rồi từ từ dựa vào giường.

Mẹ Thẩm rốt cuộc nhịn không được, quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang muốn ngủ, liền nhanh chóng tháo khẩu trang xuống, nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Hạ Lan, là mẹ, là mẹ đây. “

Thẩm Hạ Lan cảm thấy từ “mẹ” được dùng ở đây đặc biệt mỉa mai và chói tai, “Có chuyện gì?”

Mẹ Thẩm đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ phản chiếu trên mặt Thẩm Hạ Lan.

Đột nhiên, khuôn mặt già nua của bà không kìm được nữa.

“Thái độ của con như vậy là sao? Mấy năm nay mẹ dạy dỗ con như thế à?”

“Bây giờ nói chuyện giáo dục với tôi có hơi muộn rồi không? Muốn cùng tôi bàn chuyện giáo dục thì ngồi xuống nói từ từ, tôi để Ân Tuấn đi mua đồ ăn rồi chúng ta nói chuyện thế nào?”

Cách nói chuyện châm biếm của Thẩm Hạ Lan khiến mẹ Thẩm có chút không chịu nổi nữa.

“Hạ Lan, con tại sao có thể trở nên như vậy? Trước kia con không phải như vậy.”

“Trước đây tôi là như thế nào? Là cư xử như một đứa ngốc? Hay là Thẩm Niệm Niệm đã làm chuyện quá đáng với tôi, tôi vẫn phải cười trừ, đó mới coi là có hiếu, mới tính là không uổng công dạy dỗ hay sao? “

Thẩm Hạ Lan giễu cợt, ánh mắt nhìn mẹ Thẩm trở nên có chút lạnh lùng.

Mẹ Thẩm choáng váng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể chuyển chủ đề.

“Việc của Niệm Niệm dù thế nào cũng được, nhưng chuyện của ba con không thể nào không lo. Con biết không, ba con nuôi dưỡng con từ nhỏ, ông ấy đối với con thật sự rất tốt. Con không thể cứ vậy nhìn ba con đi tù đúng không? “

“Tôi không hiểu bà đang nói về cái gì.”

Thẩm Hạ Lan lúc này đang giả ngu.

Mẹ Thẩm nhịn không được, có chút muốn nổi giận, nhưng bà ta hôm nay tới đây cầu xin, cho nên đương nhiên phải đè nén lửa giận.

“Hạ Lan, mẹ biết con đang tức giận, mẹ biết bây giờ con rất nóng lòng muốn tìm Niệm Niệm, nhưng chúng ta thật không biết Niệm Niệm ở đâu. Con có thể tha cho chúng tôi không? Ba con quan tâm đến danh vọng nhất trên đời, con xem đi, con quậy thành ra cái gì rồi? Nếu chuyện này xảy ra thì ba con làm người thế nào đây? “

“Cho nên? Ý của bà là?”

Thẩm Hạ Lan nhìn mẹ Thẩm, cảm thấy người phụ nữ này đột nhiên thay đổi rồi, thay đổi đến bản thân cũng không nhận ra, hay là nói trước đây cô căn bản chưa từng quen biết bọn họ? Mọi thứ có phải đều là ảo ảnh không?

Mẹ Thẩm không biết Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ gì, nói nhỏ: “Có thể bảo những người đó rút đơn kiện được không? Chỉ cần rút đơn kiện, chuyện bồi thường là chuyện dễ dàng.”

“Bà có tiền bồi thường?”

Trò chơi Thẩm Hạ Lan bày ra, nhà họ Thẩm không còn nhiều tiền, tất cả đều tiêu sạch cho Thẩm Niệm Niệm rồi.

Bây giờ mẹ Thẩm nói rằng bồi thường dễ dàng thật có chút mỉa mai.

Mẹ Thẩm sửng sốt nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Con là con gái của chúng ta, không thể bồi thường cho chúng ta sao?”

Nói đến cuối cùng, Thẩm Hạ Lan vẫn phải bồi thường.

Bọn họ tính toán lớn đến thế nào đây?

Thẩm Hạ Lan không khỏi chế nhạo.

“Tôi bỏ ra? Dựa vào đâu?”

“Con là con gái của chúng ta!”

“Nhưng bà có coi tôi là con gái của bà không?”

Thẩm Hạ Lan hỏi thẳng, thậm chí nhìn chằm chằm mẹ Thẩm, đột nhiên khiến mẹ Thẩm có chút khó thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK