Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kể từ sau khi Diệp Nam Phương qua đời, anh rất xem nhẹ tình cảm gia đình, sự phản bội của Diệp Tử càng làm anh khinh thường tình cảm người thân hơn nữa.

Nhưng mà lúc này, trong nháy mắt anh đột nhiên muốn ôm chặt lấy Hàn Hi Thần, cho dù một cái ôm cũng được.

Nhưng mà cuối cùng, Diệp Ân Tuấn vẫn có thể kiềm chế.

“Sao lại không nói cho Dao Lạc biết?”
“Nói cho cô ấy, cô ấy liền biết tôi muốn làm cái gì, trôi qua nhiều năm như thế, cô ấy hiểu tôi còn hơn là tôi hiểu chính mình.

Nếu như nói cô ấy muốn phản bội tôi, tôi đã không thể sống đến ngày hôm nay, cho nên tôi cần thiết xin hai người giúp tôi giấu diếm chuyện cô ấy mang thai.”
Hàn Hi Thần nhìn Diệp Ân Tuấn, trong mắt mang theo một tia cầu khẩn.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn càng cau chặt hơn nữa.

“Dao Lạc là phụ nữ, làm sao cô ta không thể cảm nhận được mình đang mang thai?”

“Trong lúc sát thủ huấn luyện hoặc là lúc có nhiệm vụ thì sẽ sử dụng thuốc làm cho thời gian có kinh nguyệt của mình trễ đi, tôi sợ là cô ấy nghi ngờ cho nên đã dùng vitamin thay thế thuốc, bây giờ cô ấy chỉ tưởng rằng tác dụng của thuốc làm thời gian có kinh bị trì hoãn, cũng không phát hiện mình đang mang thai, nhưng mà nếu như chờ đợi thêm nữa thì không thể lừa dối được, các phản ứng khi mang thai sẽ được bộc lộ.”
Đây mới chính là điều mà Hàn Hi Thần lo lắng nhất.

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn đã hiểu, Hàn Hi Thần không thể tin tưởng ai.

“Không phải là bản thân anh cũng có thể à, với thực lực của mình mà còn không chăm sóc tốt cho một người phụ nữ?”
“Trong tổ chức có người của ba tôi trà trộn vào, lần trước chuyện A Nhan đi tìm Hạ Tử Thu đã thoát khỏi sự khống chế của tôi, thiếu chút nữa là hại chết Hạ Tử Thu.

Trước khi tôi vẫn còn chưa điều tra ra người nào trong tổ chức của tôi là người của ba tôi, tôi không dám mạo hiểm giao người phụ nữ và con của tôi cho bọn họ, người duy nhất mà bây giờ tôi có thể tin tưởng chỉ có cậu thôi.”
Ánh mắt của Hàn Hi Thần nhìn Diệp Ân Tuấn nóng rực như thế, nóng đến nỗi làm Diệp Ân Tuấn không có cách nào từ chối.

“Được.”
Anh biết mình không nên đồng ý.

Dọc theo con đường này, bọn họ có rất nhiều chuyện phải làm, cũng có quá nhiều chuyện không thể chắc chắn và tồn tại mối nguy hiểm, nhưng mà anh vẫn đồng ý.


Mặc dù không gọi Hàn Hi Thần một tiếng anh cả, nhưng mà có một vài thứ khắc trong xương cốt, có xóa cũng không thể xóa được.

“Cảm ơn.”
Hàn Hi Thần nói xong thì cũng cười, nụ cười của anh ta trong trẻo như thế, chói mắt như thế, anh ta dựa ở trên đùi Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Tôi buồn ngủ rồi, ngủ một lát đây.”
Nói xong, anh ta lại thật sự ngủ thiếp đi.

Anh ta ngủ yên ổn như thế, hoàn toàn yên tâm giao mình cho Diệp Ân Tuấn, làm như bọn họ là anh em ở chung rất nhiều năm rồi.

Lúc Thẩm Hạ Lan và Dao Lạc trở về thì nhìn thấy một màn như thế.

Dáng dấp của Hàn Hi Thần rất đẹp trai, đẹp trai giống y như là Diệp Ân Tuấn, mà bây giờ hai người đàn ông đẹp trai đang ngồi cùng một chỗ, một người nằm trên đùi của một người khác, hình ảnh này thật sự làm cho người ta dễ dàng hiểu sai.

Dao Lạc nhanh chóng đi tới, Thẩm Hạ Lan cũng bước theo, lúc sắp đi đến trước mặt Hàn Hi Thần, Dao Lạc đột nhiên đứng vững lại.

“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan không chú ý, thiếu chút nữa là đã đụng vào Dao Lạc.

Đúng lúc này, Dao Lạc đột nhiên nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt có một con dao xuất hiện trong ống tay áo của cô ta, bay thẳng về phía Diệp Ân Tuấn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK