Lam Tử Thất cảm thấy Thẩm Hạ Lan có chút kì lạ, hoặc có lẽ là bởi vì do vừa mới ngủ dậy nên cô có chút ngây ngốc.
Thấm Hạ Lan tất tiếng chuông, thấp giọng nói: “Không có gì, là điện thoại của Minh Triết, để lại để tớ chơi trò chơi giết thời gian thôi, không ngờ tháng nhóc này lại cài báo thức”
“Vậy sao? Minh Triết lại nghiên cứu ra trò chơi mới rồi à? Cho tớ chơi chút!”
Lam Tử Thất lập tức đưa tay ra đòi lấy.
Thấm Hạ Lan lại cười nói: “Tớ còn chưa chơi đã, cậu đứng sang một bên mà đợi đi. Đúng rồi, đột nhiên cảm thấy miệng nhạt nhẽo, cậu giúp tớ đi mua ít xoài Về ăn đi”
Lam Tử Thất bíu môi nói: “Đồ quỷ! Không cho thì thôi, tớ cũng không thèm nhé. Cậu xem cậu đi, bây giờ vừa đỡ một chút liên ăn xoài, ăn được à?”
“Tớ không biết, cậu đi hỏi Tử Đồng xem.”
“Đồ ham ăn”
Lam Tử Thất mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng van nhanh chóng đi ra ngoài, đi vẽ phía văn phòng làm việc của Tử Đồng.
€ô phải đi hỏi Bạch Tử Đồng xem Thẩm Hạ Lan có thể ăn xoài hay không, nếu như không được ăn thì đánh chết cô cũng không cho cô ấy ăn.
Thấy Lam Tử Thất rời khỏi rồi thì Thẩm Hạ Lan lúc này mới gọi điện thoại cho Tống Dật Hiền “Này tôi nói nhé thăng nhóc thôi, lại dám ngät máy của tôi ư? có phải là cảm thấy ông đây quá dê dãi với cháu không? Tôi nói cho cháu biết nhé, nếu như không phải là con trai cúa Thẩm Hạ Lan thì ông đây còn không thèm liếc nhìn đến cháu, biết chưa?”
“Tổng Dật Hiên, tôi là Thẩm Hạ Lan”
Thẩm Hạ Lan vừa mở miệng, Tống Dật Hiên liên im bặt.
“Hạ Lan?”
Anh ta lập tức giơ điện thoại của mình ra, nhìn kĩ lại.
Không sai mà, là điện thoại của Thẩm Minh Triết!
Đầu óc của Tống Dật Hiên bỏng ngưng trệ, liền nghe thấy Thấm Hạ Lan nói: “Tôi biết anh với Minh Triết vì chuyện của Diệp Ân Tuấn đã làm những gì”
Lời này nói ra khiến Tống Dật Hiên trong phút chốc không phản ứng lại kịp.
“Điện thoại của thăng bé sao lại ở chỗ cô?”
“Ừm. Minh Triết đã nói anh nhé”
t với tôi rồi, cảm ơn Thẩm Hạ Lan thật sự muốn cảm ơn Tống Dật Hiên.
Người thường tuyệt đối sẽ không liều mạng làm như vậy.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy càng ngày càng nợ Tống Dật Hiên nhiều ân tình hơn, cũng không biết bản thân cả đời này có thể trả hết không Nghĩ đến bệnh tình của mình, Thẩm Hạ Lan hi vọng Tống Dật Hiên có thể có một tương lai tốt đẹp, càng hi vọng có một người phụ nữ yêu thương anh ta xuất hiện, để anh ta có thế sống nửa đời sau thật vui V€, Nhưng những lời này, Thẩm Hạ Lan bây giờ không thể nói ra, nói ra rồi thì Tống Dật Hiên cũng sẽ không nghe.
Tống Dật Hiên nghe thấy hâu hết những gì Thẩm Hạ Lan nói đêu là cảm ơn, thực ra anh ta thực sự không cần lời cảm ơn của cô.
“Đừng nói vậy không có tác dụng gì cả, cô nếu như thật sự muốn cảm ơn tôi, vê sau mời tôi ăn một bữa cơm là được. Tốt nhất bảo Diệp Ân Tuấn nhà cô đích thân xuống bếp nấu cho tôi ăn mới được”
“Được!”
Thẩm Hạ Lan lập tức đồng ý, ngược lại làm cho.
Tống Dật Hiên ngây ngốc.
“Được? Diệp Ân Tuấn nhà cô chịu nấu cơm cho tôi ăn?”
“Tôi nói, anh ấy sẽ nghe”
Lời này của Thẩm Hạ Lan đúng là ghim sâu vào tim anh Mặc dù không có ý muốn khoe khoang tình cảm, nhưng khi Tống Dật Hiên nghe được thì lại biến thành ý này.
Anh ta cảm thất cổ họng có chút khó chịu. truyện kiếm hiệp hay
“Vậy cũng nói không chừng, bây giờ anh ta còn không biết có thể trở về hay không? Nếu như không về được, sao có thể nấu cơm cho tôi ăn đây? Còn nữa, cô có ý gì đây? Cứu hay là không cứu? Hoặc là tôi dân người của nhà họ Tống chúng tôi đí? Cô yên tâm đi, mặc dù tôi đố kị với anh ta, không ưa anh ta, nhưng nể mặt cô, tôi vần sẽ toàn lực ứng phó.
Tống Dật Hiên vô cùng kiêu ngạo nói.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan cảm thấy ấm áp.
Cả đời người này có một người đối với mình như vậy cũng đáng rôi.
€ô thấp giọng nói: “Tống Dật Hiền, chuyện của Diệp Ân Tuấn, anh đừng quan tâm nữa được không?”
“Cái gì?”
Tổng Dật Hiên ngây ra.
Anh ta tưởng räng Thẩm Hạ Lan sẽ vô cùng sốt săng muốn cứu Diệp Ân Tuấn ra. Cho dù là trong lòng bản thân vô cùng không thoải mái, biết sau khi cứu Diệp Ấn Tuấn về, thời gian Thẩm Hạ Lan và mình được ở cùng nhau sẽ càng ít, nhưng Tống Dật Hiên vân hi vọng Thẩm Hạ Lan có thể vui vẻ hạnh phúc Bây giờ Thẩm Hạ Lan đột nhiên nói anh ta đừng nhúng tay vào chuyện của Diệp Ân Tuấn nữa, bảo Tống Dật Hiên không kinh ngạc mới lạ “Hạ Lan, cô có tỉnh táo không vậy?”
“Tôi rất tỉnh táo. Tôi rất cảm kích tấm lòng của anh, vì Ân Tuấn mà phải chạy một chuyến như vậy, tôi biết, rất ít người có thể làm được việc này. Về tất cả những chuyện này, Thẩm Hạ Lan tôi khắc sâu trong lòng, nhưng Tống Dật Hiên, tôi cầu xin anh, xin anh, chuyện này anh cứ coi như không biết gì, cũng không được nói cho ai, bất kì ai cũng không thể, sau đó đừng làm gì hết, được không?”
Đối diện với lời thỉnh cầu của Thẩm Hạ Lan, Tống Dật Hiên có rất nhiêu nghỉ vấn xoay vòng trong đầu “Tại sao?”
“Bây giờ tôi vẫn chưa thể nói cho anh biết là tại sao, nhưng tôi hi vọng anh có thể đồng ý với tôi”
Thẩm Hạ Lan biết bản thân yêu cầu như vậy có chút quá đáng, nhưng cô vàn đưa ra.
Tống Dật Hiên trâm mặc một lát, sau đó thấp giọng nói: “Cô biết đấy, chí cân là cô câu xin, yêu cầu như thế nào tôi cũng sẽ đồng ý. Yên tâm đi, tôi sẽ xóa video đi, cũng sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không nói cho bất kì ai biết hết. Chỉ có điều, tôi van muốn hỏi cô, đây thật sự là điều cô muốn sao?”
“Đúng, đây chính là điêu tôi muốn nhất!”
Thẩm Hạ Lan vừa nói ra lời này, liền nghe thấy Tống Dật Hiên nói: “Được, chỉ cần bản thân cô quyết định, tôi không có ý kiên gì hết”
“Cảm ơn anh, Tống Dật Hiên”
“Cảm ơn gi chứ? Không cần tôi đi liều mạng, tôi mới phải cảm ơn cô đó, cô không biết thôi, thăng con trai quỷ này của cô xoa thuốc lên vai cho tôi, nói là thuốc mỡ cao cấp Dương Tân cho nó, kết quả bên trong cho vào dầu ớt, uy hiếp tôi không thể không tìm Diệp Ân Tuấn nhà cô cho cô, nếu không tôi mới không thèm tìm đâu”
Tống Dật Hiên tiếp tục cười vui vẻ nói, Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy trong lòng khó chịu.
“Xin lỗi, gây phiên phức cho anh rồi”
“Ui cha, đừng nói như vậy, bây giờ tôi thấy hơi buôn ngủ, đi ngủ trước nhé. Cô dưỡng bệnh cho tốt, tối tôi qua thăm cô, muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi đi mua cho cô.”
Tống Dật Hiên lảng tránh chú đề vừa rồi Thấy anh ta không muốn nói nữa, Thẩm Hạ Lan cũng thông minh không nhäc đến nữa, cười nói: “Hay.
là ngày mai anh hãy đến đi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, tôi không thể thấy anh vì tôi mà mệt mỏi như vậy, như thế tôi sẽ rất buôn đó”
“Được thôi”
Tống Dật Hiên cứ vậy ngắt điện thoai với Thẩm Hạ Lan Anh ta ngôi dựa vào giường, đột nhiên có chút phiền não.
Bản thân định đem những lực lượng bí mật ra giúp đỡ Thẩm Hạ Lan, không ngờ Thẩm Hạ Lan lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Mặc dù không biết Thẩm Hạ Lan vì sao lại làm như vậy, nhưng Tống Dật Hiên vẫn có chút tự chế giễu cười cười Anh ta châm một điếu thuốc, bắt đầu gọi điện thoại cho cấp dưới của mình.
“Giải tán hết đi, nên làm gì thì làm đó, hủy bỏ hành động rồi”
Đổi phương cũng không biết nói gì nữa, Tổng Dật Hiên có chút không nhãn nại, lập tức ngãt điện thoại.
Nhìn ảnh tự chụp của Thẩm Hạ Lan trên màn hình chờ điện thoại, anh ta cười khổ nói: “Tống Dật Hiên ơi là Tống Dật Hiên, mày moi cả trái tim ra đặt trước mặt cô ấy cũng không phải là thứ cô ấy mong muốn, mày còn có thể làm gì đây?”
Sự cô đơn ấy thục sự khiến người nhìn có chút XÓI xa.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ngät điện thoại, cô cũng cả thấy có lôi với Tống Dật Hiên. Cho dù nói thế nào thì nếu như không có sự giúp đỡ của Tống Dật Hiên, cô đến bây giờ cũng không biết tình hình của Diệp Ân Tuấn thế nào, Bây giờ sự câu xin của cô có thể là làm tổn thương Tống Dật Hiên rồi Thẩm Hạ Lan có chút buôn bã.
Nhưng thứ Tống Dật Hiên muốn có cô không cho được.
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại của Thẩm Minh Triết ra, xóa hết những video kia đi €ô biết, chuyện này luôn được giấu kín, cho đến ngày lộ ra chân tướng kia Lúc Lam Tử Thất quay về, nhìn Thấm Hạ Lan dựa đầu vào thành giường ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa số, không kìm được hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn những người bệnh kia, nhìn bọn họ mỗi người mặc dù bệnh, nhưng tinh thần rất tốt”
Lời nói của Thấm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất trợn tròn mặt.
“Cậu thôi đi được rồi. Mau đến ăn đi. Có điều bác sĩ Bạch nói rồi đó, cậu không được ăn nhiêu, nhiêu nhất một ngày một quả”
“Cảm ơn cậu, Tử Thất, cậu nói xem nếu như không có cậu, tớ phải làm sao?”
Thẩm Hạ Lan nói lời nịnh nọt làm nũng nhưng cũng không khiến Lam Tử Thất cảm thấy buồn nôn.
“Xì, cậu mau chóng hồi phục lại như bình thường, cậu như vậy tớ không quen!”
Lam Tử Thất gọt một quả xoài cho Thẩm Hạ Lan, Thấm Hạ Lan ăn xong đùa với Lam Tử Thất một lúc, sau đó liên nghỉ ngơi Thời gian hai ngày chớp mát trôi qua.
Hai ngày này, Thẩm Hạ Lan không hề nói đến bất cứ chuyện gì của Diệp Ân Tuấn, cảng không nhäc đến tên của Diệp Ân Tuấn Lam Tử Thất tưởng rằng cô hoàn toàn thất vọng về Diệp Ân Tuấn rồi, cũng không nhäc đến trước mặt cô nữa.
Tổng Dật Hiên ngày hôm sau đến một lúc, có điều chỉ ở một lúc, nói là công ty có việc phải về.
Lam Tử Thất cảm thấy Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan có mâu thuẫn, nhưng nhìn Thẩm Hạ Lan lại không giống vậy, không nhịn được có chút buồn bực.
“Cậu với Tống Dật Hiên sao vậy?”
“Không sao, rất tốt mà”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, không hề để lộ ra chút dáng vẻ buồn bã nào.
Lam Tử Thất lại có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Buổi sáng hôm nay, Thẩm Hạ Lan đột nhiên dậy sớm, sau đó nói với Lam Tử Thất: “Cậu đi mua quân áo với tớ đi”
“Cái gì?”
Lam Tử Thất tưởng mình nghe nhầm Thấm Hạ Lan cười nói: “Cậu cùng mình đi mua quân áo đi, nên thay bộ mới rồi, tớ muốn đi xem xem.”
“Cậu điên à. Cậu bây giờ đang ở viện, mua quân áo cái gì?”
Lam Tử Thất cảm thấy Thẩm Hạ Lan hôm nay rất vui vẻ Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Tớ nói chuyện với Tử Đồng nói rồi, tình trạng cơ thể tớ bây giờ khá tốt, tớ có thể đi ra ngoài đi lại. Hơn nữa cô ấy nói tớ có thể xuất viện rồi”
“Xuất viện? Đùa gì vậy! Mấy ngày trước còn nói tình hình nghiêm trọng như vậy, bây giờ mới có vài ngày, cậu lại đòi xuất viện? Thẩm Hạ Lan, cậu đừng làm loạn nữa được không? Yên ổn ở lại viện cho tớ, nghe chưa?”
Lam Tử Thất cảm thấy Thẩm Hạ Lan điên rồi Cứ coi như mấy ngày nay tốc độ hồi phục của Thẩm Hạ Lan khá tốt, nhưng cũng không thể nói xuất viện là xuất viện, có như nào thì cũng phải ở lại theo dõi thêm vài ngày mới phải chứ?
Thẩm Hạ Lan lại cười nói: ‘Không có sự cho phép của bác sĩ Bạch, tớ có thế tự mình nói xuất viện sao? Tốt lăm, vốn cũng không phải là tật xấu quá lớn, cậu cũng biết mà, tớ là bởi vì bị dày vò khi bị bắt giữ, gộp lại với nhau, bây giờ nói trăng ra thì là bệnh phụ khoa của phụ nữ, không có gì nghiêm trọng”
Thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Lam Tử Thất Cau mày.
“Nói đi, cậu có chuyện gì mà nhất quyết muốn đi như vậy? Đừng tưởng tớ là đứa trẻ lên ba, cậu nói gì tớ cũng sẽ tin. Hôm nay không nói rõ ràng với tớ thì cậu không được đi đầu hết”