Ban đầu, Diệp Minh Triết nghe thấy Diệp Tranh nói những thứ này cùng với mình thì cũng kinh ngạc cả nửa ngày, thậm chí còn cảm thấy có phải là hơi giống với những chuyện phi lý, nhưng mà những gì Diệp Tranh nói lại có sách có chứng, thậm chí trên bản phiên dịch sách cổ cũng đã được cậu bé đánh dấu đâu vào đó, Diệp Minh Triết có muốn không tin cũng không được.
Hiện tại Thẩm Hạ Lan như thế này, bọn họ chỉ có thể thử phương pháp cuối cùng, dù sao thì vẫn tốt hơn là cứ ngồi đây mà không có cách nào.
“Vấn đề thực tế gì vậy?”
Tiêu Niệm Vi cũng đã từng nghe tới cổ độc vân nam, nhưng mà cô cũng không hiểu rõ, chỉ là không ngờ tới lại gặp ở chỗ Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn cũng rất khẩn trương.
Diệp Minh Triết hít một hơi thật sâu, lại nói: “Thật ra thì trúng cổ chính là nuôi cổ ở bên trong xương cốt của con người, loại cổ trùng ấy sẽ ở trong cơ thể của mẹ mười ngày.
Diệp Tranh nói ban đầu sốt cao không lùi là bởi vì thân thể cùng với cổ trùng vẫn còn chưa hòa hợp với nhau, cho nên mới gây ra tình huống như thế, lúc mẹ bị mù là do cổ trùng đã lựa chọn mẹ làm nơi trú ngụ, bắt đầu quá trình hòa làm một thể với cơ thể của mẹ, bây giờ mẹ ăn được ngủ được, nói rõ hiện tại cổ độc rất thích cơ thể của mẹ, như thế này, e là có chút nghiêm trọng rồi.
Nói cách khác, ngoại trừ có loại máu ngon hơn, nếu không thì cổ trùng rất khó bị hấp dẫn ra ngoài.”
Lời này vừa mới nói xong, Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình muốn giết người.
Dư Khinh Hồng, cô hay lắm.
Lưu Mai, bà hay lắm.
Vu Phong, anh hay lắm.
Anh thật sự hận không thể dùng một dao làm thịt bọn họ.
Sắc mặt của những người còn lại cũng vô cùng khó coi.
Đúng lúc này, Tô Nam lại mở miệng.
“Gọi Lam Thần đến đây đi, máu của cậu ta rất quý, lúc còn ở trong bụng mẹ thì đã được sử dụng để nuôi dược, nói không chừng là có thể làm mồi nhử cho cái này.”
Tô Nam vừa mới nói xong, trong nháy mắt mọi người kịp phản ứng lại.
Đúng vậy đó, bọn họ vẫn còn có Lam Thần.
Diệp Minh Triết nhanh chóng cho thủ hạ đi gọi người.
Cuối cùng, Diệp Tranh cũng đã đến nơi.
Tất cả mọi người nhìn thân thể nhỏ bé của Diệp Tranh nhưng lại ẩn chứa một năng lượng cực kỳ to lớn, bọn họ không khỏi lau mắt mà nhìn với cậu bé.
“Tranh, mẹ của con giao cho con vậy.”
Diệp Ân Tuấn vô cùng nghiêm túc, vỗ bả vai của Diệp Tranh.
Diệp Tranh thấy áp lực như núi thái sơn.
“Con sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên của con, mong mọi người giúp đỡ con.”
Diệp Tranh có chút khẩn trương.
Tiêu Niệm Vi vẫn rất xem trọng Diệp Tranh, bây giờ nhìn thay lúc Diệp Tranh nhận nhiệm vụ mà lại có dáng vẻ lâm nguy không loạn, không khỏi càng thích cậu bé hơn.
“Không có chuyện gì đâu, cháu cứ nói làm như thế nào, mọi người đều sẽ trợ giúp cho cháu.”
Tiêu Niệm Vi nói như vậy, Diệp Tranh đã yên tâm không ít.
Không bao lâu sau, Lam Thần cũng đến nơi..
Danh Sách Chương: