Thậm chí, kết quả này còn khiến bà ta có phần bất ngờ.
Như thế nào cũng chưa từng nghĩ rằng dự đoán của mình sẽ trở thành sự thật.
Lễ nào thật sự là Diệp Nam Phương sao?
“Hai người đi trước đi, tôi cũng không biết rõ chuyện này.”
Hoắc Chấn Đình rất không hài lòng với câu trả lời tránh né vấn đề quan trọng nhất của bà cụ Diệp.
“Bà Diệp, tuy rằng Hạ Lan không thừa nhận nhà họ Hoắc, nhưng nếu cần, nhà họ Hoắc của chúng tôi sẽ vì Hạ Lan với Minh Triết mà bất chấp tất cả, mặc kệ người đó là ai, tôi cũng sẽ không bỏ qua!”
Nghe được Hoắc Chấn Đình nói như thế, bà Diệp.
cũng không nói gì.
Quả thật là nhà họ Diệp của bọn họ đã đem đến quá nhiều nguy hiểm cho Thẩm Hạ Lan.
Ngược lại thì Tống Dật Hiên không nói gì, đẩy thẳng Hoắc Chấn Đình rời đi.
Khi chỉ còn bà cụ Diệp và Bạch Tử Đồng ở lại trong phòng bệnh, hai người bọn họ đều không ai chú ý đến đứa nhỏ Diệp Thanh kia.
Bà cụ Diệp thấp giọng hỏi Bạch Tử Đồng.
“Để tôi đến đây nhập viện là ý của Hạ Lan, có phải viện trưởng Bạch cũng biết cái gì rồi phải không?”
“Tôi không biết gì cả, Hạ Lan không nói với tôi, cô ấy chỉ nói rằng bà Diệp đây phải rời khỏi nhà cũ mới có thể an toàn, mà cô ấy với Nghê Nghê bắt buộc phải ở lại mới có thể giữ an toàn cho cậu Diệp”
Nghe thấy Bạch Tử Đồng nói như vậy, bà cụ Diệp đã hiểu ra mọi chuyện.
“Đứa trẻ Hạ Lan này đúng thật là, luôn như thế, luôn nghĩ cho nhà họ Diệp, nghĩ cho Ân Tuấn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình. Bây giờ nghĩ lại thì tuy rằng tôi đối tốt với con bé, nhưng không ngăn được những tổn thương mà nhà họ Diệp gây ra cho nó, có lẽ Hoắc Chấn Đình nói đúng, Hạ Lan ở nhà họ Diệp thực sự quá oan ức rồi”
Bà cụ Diệp cảm thấy thương xót và sầu não.
Bạch Tử Đồng trầm giọng nói: “Có thể khiến Hạ Lan cam tâm tình nguyện làm như vậy cũng phải là do bà với cậu Diệp đối xử tốt với cô ấy mới được. Trái tim con người đều làm từ máu thịt, hai người đối xử tốt với cô ấy, cô ấy đương nhiên cái gì cũng sẽ nghĩ cho hai người. Bà bà cũng đừng nghĩ nhiều, Hạ Lan không phải là một cô gái mềm yếu, cô ấy đã làm như vậy đương nhiên sẽ cùng với Ân Tuấn xử lý tốt thôi”
“Để Ân Tuấn xử lý tốt chuyện này không dễ dàng, anh em đấu đá lẫn nhau, từ trước nay đều không phải người bình thường có thể chấp nhận”
Dễ dàng nhận thấy bà cụ Diệp có chút mệt mỏi, có lẽ là bởi vì chuyện này có đả kích quá lớn, bà ta rời khỏi phòng bệnh.
Bạch Tử Đồng thấy Diệp Thanh luôn nhìn về phía Thẩm Minh Triết, buộc phải lên tiếng: “Trong này có một cái giường, con có cần nghỉ ngơi một chút không? Đợi đến khi Minh Triết tỉnh lại, thằng bé có thể nhìn thấy con”
Diệp Thanh lắc đầu, rất bướng bỉnh muốn ở bên trông nom Thảm Minh Triết.
Bạch Tử Đồng càng cảm thấy thương đứa trẻ này hơn.
Cô ta kêu người mang đồ ăn đến cho Diệp Thanh.
Lúc đầu Diệp Thanh còn từ chối, nhưng khi thấy Bạch Tử Đồng đối với mình tốt như vậy, lại nghe nói Bạch Tử Đồng dường như đối xử rất tốt với Thẩm Minh Triết, cô bé liền hạ thấp cảnh giác bắt đầu ăn cơm.
Trước đây cô bé chưa từng ăn món ăn ngon như vậy, không khỏi ăn có chút vội, sau đó bị sặc trông rất đáng thương.
Diệp Thanh ho liên tục không ngừng.
Bạch Tử Đồng nhanh chóng đem nước đun sôi đưa qua, thậm chí còn vỗ nhẹ vào lưng cô bé, nói nhỏ: “Ăn từ từ, những thứ này đều là của con, không ai giành đâu”
Diệp Thanh lén lút liếc nhìn Bạch Tử Đồng, thấy cô luôn dịu dàng như vậy, đôi mắt biết nói khiến cô bé muốn khóc.
Cô bé cúi đầu, im lặng ăn thức ăn, không nói nữa, nhưng thật ra là không thể nói.
Khi Tô Nam bước vào, nhìn thấy cảnh này cũng đâm vào tim anh ta một nhát.
Nếu không phải vì lý do của mình, có lẽ đứa trẻ giữa của anh ta với Bạch Tử Đồng đã lớn như Diệp.
Thanh.
Nghĩ đến đứa con không có duyên đó, Tô Nam ho một tiếng nói: “Sắp tới giờ ăn cơm thì không tìm thấy em, không ngờ em lại ở đây”
Bạch Tử Đồng nghe thấy giọng nói của Tô Nam, thì quay đầu lại cười nói: “Em phải trông chừng Minh Triết. Thăng bé bị thương, em sợ sẽ phát sốt. Bây giờ Hạ Lan không có ở đây, cậu Diệp cũng không có ở đây.
Chúng ta không chăm sóc đứa trẻ này thì phải làm sao?”
“Anh biết trái tim em mềm yếu nhất, nhìn không quen những chuyện thế này, ở đây cứ giao cho anh lo Tô Nam nảm lấy tay của Bạch Tử Đồng, nhận thấy tay cô lạnh như vậy, không khỏi có chút xót xa.
Bạch Tử Đồng cười và nói: “Em không sao, em là bác sĩ, còn có cái gì chưa nhìn qua chứ? Em chỉ cảm thấy đau lòng. Thật tàn nhẫn khi một đứa trẻ nhỏ như vậy phải chịu đựng những điều này. Anh nhìn cô bé nhỏ này, tên của cô bé là Diệp Thanh, nhưng mà cô bé đã bị cắt đứt lưỡi, không thể nói được nữa. Con bé vẫn còn nhỏ như vậy, cuộc đời sau này còn dài như thế, con bé…”
Trong khi nói, Bạch Tử Đồng lại vừa bực bội vừa xúc động nghen ngào.
Tô Nam ôm cô ta vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, đừng khiến cô bé sợ.”
Nghe thấy tô Nam nói như thế, Bạch Tử Đồng mới lau nước mắt, đi ra ngoài với Tô Nam.
Diệp Thanh nhìn thấy khi Tô Nam rời khỏi phòng thì lại liếc nhìn cô bé, ánh mắt đó cô không biết là có ý gì, nhưng cô bé không hề có chút cảm giác nào sợ hãi đôi vợ chồng này.
Bọn họ cho người khác cảm giác bọn họ chính là những thiên thần áo trắng.
Nếu có thể, cô bé cũng hy vọng rằng mình có thể trở thành một bác sĩ khi lớn lên. Nhưng liệu cô có còn hy vọng này sao?
Bạch Tử Đồng được Tô Nam đỡ ra ngoài, vẫn chìm đảm trong đau khổ.
Tô Nam vén mái tóc dài của cô ta ra sau tai, dịu dàng nói: “Anh nghe nói rằng những đứa trẻ này là trẻ mồ côi, bị người ta bán đi, có đứa đã không nhớ ba mẹ chúng thế nào từ lâu rồi”
“Thật là quá đáng thương.”
Bạch Tử Đồng càng nghe càng trở nên khó chịu hơn.
Tô Nam lại nhỏ giọng nói: “Em thấy Diệp Thanh thế nào?”
“Ý anh là sao?”
Bạch Tử Đồng ngây người ra.
Tô Nam cười nói: “Anh thấy cô bé rất tốt, lại có thể chăm sóc Minh Triết, có thể nói là bạn trải qua sinh tử với Minh Triết lếu như con bé không tìm được người nhà của mình, vậy thì chính ta nhận nuôi đi.
Nhiều năm như vậy rồi, nhà chúng ta cũng nên có một đứa trẻ-”
Bạch Tử Đồng sửng sốt trong chốc lát, tia đau buồn xẹt qua đáy mắt, nhưng lại vụt đi rất nhanh.
Cô sợ Tô Nam khi nhìn thấy điều đó sẽ buồn, nhưng đối với đứa con không có duyên đó, cô thực sự rất đau lòng, hơn nữa cô cũng là bác sĩ, tình hình sức khỏe không còn thích hợp sinh thêm đứa nữa.
Tô Nam có thể không để tâm những điều này, nhưng mà Bạch Tử Đồng không thể không để tâm.
€ô từ đầu đến cuối vẫn là không thể cho nhà họ Tô một đứa con nối dõi!
Bây giờ Tô Nam đề nghị như vậy, trong lòng Bạch Tử Đồng cảm thấy vô cùng rối rắm.
Gô ta rất thích Diệp Thanh, cũng muốn nhận cô bé làm con gái của mình, nhưng mà đối với Tô Nam mà nói thì thật quá tàn nhẫn.
“Tô Nam, anh nên có con ruột của mình”
“Anh có em là đủ rồi!”
Tô Nam ôm chặt Bạch Tử Đồng trong vòng tay, nhẹ nhàng nói: “Anh thấy Diệp Thanh tính tình lương thiện, nếu như chúng ta nhận nuôi cô bé thì chúng ta có con gái rồi, anh nhớ em rất thích con gái không phải sao? Sau này lúc anh trực ca đêm không ở nhà, thì vẫn có con bé ở bên cạnh em”
“Nhưng mà…”
“Không có gì phải nhưng cả, chuyện này cứ vậy đi. Nếu như ông trời thương xót chúng ta mà để Diệp Thanh không có gia đình, thì chúng ta sẽ nhận nuôi cô bé. Nếu như cô bé có người nhà, vậy chúng ta cũng không cần cưỡng ép, được không?”
“Được!”
Bạch Tử Đồng ngay lập tức bật khóc.
“Được rồi, cô gái ngốc, đây là chuyện tốt, khóc.
cái gì mà khóc chứ? Chúng ta vân phải hỏi ý của Diệp Thanh nữa”
Tô Nam vừa an ủi Bạch Tử Đồng vừa vỗ nhẹ vào.
lưng cô, bộ dạng nuông chìu vợ khiến các y tá xung quanh vội vàng đi đường vòng.
Khi Thẩm Minh Triết tỉnh lại thì nhìn thấy Diệp Thanh nhìn mình không chớp mắt.
“Diệp Thanh”
Thẩm Minh Triết muốn ngồi dậy, nhưng lại rên lên một tiếng, toàn thân đau nhức khó chịu.
Cậu bé lúc này mới nhớ ra rằng bản thân đã được cứu rồi.
Không những được cứu mà cậu còn cứu được cả đám trẻ kia ra ngoài.
Diệp Thanh nhìn thấy Thẩm Minh Triết đã tỉnh lại thì vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy Tô Nam đang ôm Bạch Tử Đồng, hơn nữa còn nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của Bạch Tử Đồng, cô bé cứ tưởng Tô Nam bắt nạt Bạch Tử Đồng.
Cô bé bước tới trước mặt đá thẳng vào bắp.
chân của Tô Nam.
Tô Nam sững sờ.
Anh ta đã lớn như vậy, thế mà đây là lần đầu tiên bị người khác đánh, điểm mấu chốt chính là bị đánh bởi một đứa bé chưa trưởng thành.
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Diệp Thanh không hề bị ánh mắt của anh dọa sợ, nhào đến đẩy thắng anh ta ra, sau đó đứng chắn phía trước, bảo vệ Bạch Tử Đồng ở phía sau mình, bộ dạng giống như gà con đang bảo vệ gà mẹ vậy.
Tuy răng cô bé không biết nói chuyện, nhưng.
ánh mắt của cô bé hiện rõ hàm ý Tô Nam không được phép bắt nạt Bạch Tử Đồng.
Tô Nam với Bạch Tử Đồng đều sững sờ một chút.
Bạch Tử Đồng lập tức bật cười.
“Diệp Thanh, chú không có bắt nạt cô, thật ra là đang an ủi cô đấy”
Bạch Tử Đồng cảm nhận được sự bảo vệ của Diệp Thanh, đột nhiên có chút cảm động.
Tô nam cũng cười nói: “Cô nhóc, con biết chú là ai không? Chú là chồng của cô ấy, chú lại có thể bắt nạt cô ấy sao? Nhưng mà nhìn thấy con quan tâm vợ chú như thế, chú có thể bỏ qua cho con vì đã đá chú một cước khi nấy.”
Diệp Thanh sau khi nghe thấy mối quan hệ của hai người bọn họ, đột nhiên có chút xấu hổ.
Cô bé suy nghĩ một chút, vội vàng đứng lên, cúi đầu chín mươi độ xin lỗi Tô Nam.
Lời xin lỗi này hơi quá nghiêm túc rồi.
Tô Nam cảm thấy đứa nhỏ này thật không tệ.
“Được rồi, không sao, sao con không ở trong đó trông chừng Minh Triết? Chạy ra ngoài làm gì?”
Sau khi Tô Nam hỏi câu này, Diệp Thanh mới sực nhớ ra Thẩm Minh Triết tỉnh rồi.
Cô bé kéo tay Bạch Tử Đồng đi về phòng bệnh.
Tô Nam với Bạch Tử Đồng cũng hiểu ra, đoán được rằng Thẩm Minh Triết đã tỉnh.
Hai người không lâu sau đã đến phòng bệnh, Thẩm Minh Triết đang cố vùng vẫy ngồi dậy.
“Đừng cử động”
Bạch Tử Đồng vội vàng nhắc nhở Thẩm Minh Triết.
Tô Nam nhìn bộ dạng của Thẩm Minh Triết, cười nói: “Cậu nhóc thối, vân ốn chứ?”
“Chào chú Tô”
Thẩm Minh Triết biết Tô Nam, Diệp Ân Tuấn đã giới thiệu cho cậu bé, cậu đương nhiên cũng đã kiểm tra thông tin của anh ta, biết được anh ta với Diệp Ân Tuấn là anh em tốt, vì vậy mới thoải mái như thế.
“Chú khỏe, nhưng con thì không. Nếu như mẹ con nhìn thấy vết thương này thì không đau lòng chết mất sao? Nghe nói con bỏ nhà đi? Thằng bé thối này, được đấy nhỉ! Sau này còn dám bỏ nhà đi không?”
Tô Nam đã điều tra rõ ràng sự việc khi Thẩm Minh Triết ngủ thiếp, mặc dù hôm nay Thẩm Minh Triết vừa phải trải qua nguy hiểm, nhưng Tố Nam luôn cảm thấy rằng cậu bé bắt buộc phải nhận thức được sai lầm của mình.
Thẩm Minh Triết cúi đầu, áy náy nói: “Xin lỗi, sau này con sẽ không dám nữa.”
“Vấp ngã một lần, khôn lên một chút. Tốt nhất con có thể học được bài học từ sau chuyện này. Thế giới bên ngoài không tuyệt vời và tươi đẹp như con nghĩ, và mọi người cũng không phải ai cũng tốt như vậy. Vốn dĩ những lời này nên do ba con dạy con.
Nhưng vì con bỏ nhà đi, ba con bây giờ vẫn chạy khắp nơi tìm kiếm tung tích của con, bây giờ chú nghe nói ba của con trên đường tìm con có vẻ không mấy suôn sẻ: Ngay khi Tô Nam nói ra lời này, Thẩm Minh Triết lập tức ngẩng đầu lên.
Cậu bé không phải là một đứa trẻ bình thường, vì vậy đương nhiên cậu bé hiểu được ý trong lời nói của Tô Nam.
“Ba của con bây giờ ở đâu? Chú Tô có thể liên lạc với ba của con không?”
Thẩm Minh Triết rất lo lắng, nhưng Tô Nam lắc đầu.
“Ba của con bây giờ mất liên lạc rồi, không chỉ có chú mà mẹ của con cũng không thể liên lạc với anh ấy, chỉ mong anh ấy có thể bình an trở về”