“Không thể là không thể, anh muốn nghe lời dễ nghe thì đi chỗ khác giùm. Tôi nói cho anh biết, cô ấy không còn sống được bao lâu nữa đâu, tôi không biết các người tìm được thuốc duy trì cơ thể ở đâu, loại thuốc này có hại đối với cô ấy. Cô ấy sống được đến bây giờ đã là tốt lắm rồi, hơn nữa tôi đã kiểm tra tình trạng của cô ấy, tử cung của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, bây giờ sức khỏe ngày càng đi xuống. Bây giờ mà uống thuốc vào cũng chỉ tổ hại gan, không bao lâu sau cũng sẽ đi đời mà thôi. Có điều anh có thể yên tâm, cô ấy sẽ không quá đau đớn đâu, cô ấy sẽ ra đi như đang ngủ say, đó cũng là một chuyện may mắn.”
Lúc nói ra câu cuối, giọng Diêm vương sống nhỏ dần.
Bà ta thường thấy cảnh tượng sinh ly tử biệt, cũng không quá để tâm đến cái chết của một người, nhưng Thẩm Hạ Lan đã hy sinh tất cả chỉ vì người đàn ông này, ngay cả tính mạng cũng không cần, điều này khiến Diêm vương sống thấy có chút bàng hoàng.
Lần đầu tiên bà ta thấy thổn thức khó chịu trong lòng.
Sau khi Diệp Ân Tuấn nghe xong thì hoàn toàn ngây dại.
“Những gì bà nói đều là thật sao?”
“Mắc gì tôi phải lừa anh? Lần đầu tiên tôi mới thấy có người phụ nữ ngốc đến vậy. Phụ nữ bây giờ ai mà không đòi tiền hay quyền từ người đàn ông, vậy mà cô ấy không đòi hỏi gì hết, làm gì có người phụ nữ nào lại đánh đổi cả mạng sống chỉ vì tình yêu cơ chứ. Nếu không phải tôi thấy cô ta ngốc hết chỗ nói, anh tưởng tôi sẽ tốt đến mức dẫn anh đến đây à? Tôi chưa ngu đến mức đi trở mặt với người của thành phố ngầm. Tôi thấy cô ấy không còn nhiều thời gian nữa, cho nên mới làm người tốt lần cuối, cho cô ấy nhìn thấy anh vẫn còn khỏe mạnh, như vậy cô ấy cũng có thể yên tâm ra đi. Không phải vậy thì tôi giúp các người làm gì? Các người có cho tôi được lợi lộc gì không?”
Diêm vương sống càng nói càng thấy uất ức.
Bà ta lần đầu làm việc thiện thì lại chọc phải phiền toái như vậy.
Bước chân Diệp Ân Tuấn lảo đảo xem chút ngả xuống.
Thẩm Hạ Lan đến đây là vì anh, nói chính xác hơn là vì giúp anh, cho nên Thẩm Hạ Lan mới liều lĩnh đánh đổi mạng sống của cô.
Anh quá vô dụng.
Luôn miệng nói sẽ bảo vệ Thẩm Hạ Lan, cho cô một cuộc sống tốt đẹp, nhưng giờ thì sao? Cô bị anh làm liên lụy đến mạng cũng sắp mất rồi.
“Không đúng! Lúc tôi gặp cô ấy, sắc mặt cô ấy rất tốt, không hề giống một người sắp chết.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhớ đến bộ dạng của Thẩm Hạ Lan khi đó.
Diêm vương sống lườm anh một cái nói: “Anh không biết hồi quang phản chiếu hả? Người trước lúc chết, bao giờ cũng sẽ dùng trạng thái tốt đẹp nhất để gặp người thân của mình lần cuối.”
“Bà nói dối! Tôi không tin! Một chữ cũng không tin!”
Lòng Diệp Ân Tuấn hoàn toàn rối loạn.
Không!
Không thể nào!
Cô còn trẻ mà, cô vẫn còn chưa đến ba mươi tuổi nữa!
Nếu bây giờ cô mất thì anh làm sao đây?
Anh đã hứa với cô là sẽ mặc đồ nữ ở trên phố tại Hải Thành tỏ tình với cô.
Anh vẫn còn chưa làm được, sao cô có thể chết được?
Anh cũng đã nói sẽ cho cô ấy thiết kế một món trang sức lấy ngôi sao làm chủ đạo, cô cũng đã đồng ý rồi mà.
Diệp Ân Tuấn thấy trong lòng đau đớn tột cùng, anh chống tường hít thở không thông.
Tại sao lại vậy chứ?
Người anh yêu nhất, lại vì anh mà mất. Vậy có phải anh chính là bùa đòi mạng của cô không?
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhớ đến sau khi xảy ra chuyện của thím Trương, sức khỏe Thẩm Hạ Lan ngày càng kém đi, hơn nữa anh đã không bảo vệ được Thẩm Hạ Lan suýt chút nữa cô đã bước chân vào quỷ môn quan.
Anh tưởng cô đã không sao nữa rồi, ai ngờ kết quả lại như vậy?
Làm sao anh có thể chịu nổi đây?
Người anh muốn bảo vệ nhất, yêu thương nhất, bây giờ lại trở thành người tổn thương cô sâu sắc nhất.
Diệp Ân Tuấn hận không thể đánh chết chính mình, nhưng anh vẫn không yên lòng nên đã gọi điện thọai cho Bạch Tử Đồng.
“Hạ Lan, cô đang ở đâu? Cô mau về đây nhanh, người cô chịu không nổi đâu! Thẩm Hạ Lan, cô có nghe thấy tôi nói không?”
Bạch Tử Đồng liên tục gọi cho Thẩm Hạ Lan, nhưng cô không bắt máy, bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đột nhiên điện cho mình, không đợi cô mở miệng cô ta đã lên tiếng trước.
Cô ta thật sự rất lo.
Tình trạng sức khỏe của Thẩm Hạ Lan như thế nào, cô ta là người hiểu rõ nhất.
Diệp Ân Tuấn nghe đến đó thì đã hiểu ra tất cả.
Anh suýt nữa làm rơi cái điện thoại.
Là sư thật!
Sức khỏe Thẩm Hạ Lan rất kém.
Sao lại không nói cho anh biết?
Sao lại đi đến đây?
Biết rõ anh bị nhốt tạm thời cũng sẽ tìm cách trở về mà, tại sao lại đi đến đây chứ?
Thật ra Diệp Ân Tuấn rất hiểu, không phải là vì yêu sao?
Người phụ nữ ngốc nghếch này, năm năm trước bị anh hiểu lầm cũng cố gắng kiên trì sinh ra hai đứa bé, năm năm sau lại vì yêu, bất chấp cùng tiến cùng lùi với anh, thậm chí khi nhà họ Diệp lâm vào cảnh ngộ như thế, cô vẫn như cũ không nói một lời, nhẫn nhục chịu đựng mà không rời đi.
Nhà họ Diệp xảy ra rất nhiều chuyện, nếu như là người bình thường, đã sớm không chịu nổi, thế nhưng anh chưa từng nghe Thẩm Hạ Lan oán trách một câu nào. Cho dù là đi lấy thuốc cho bà cụ Diệp, bị thím Trương thương tổn thành cái dạng kia, cô vẫn yêu anh, vẫn yêu nhà họ Diệp.
Bây giờ đột nhiên có người lại nói với anh Thẩm Hạ Lan sắp chết rồi
Một người đang sống khỏe mạnh sao đột nhiên lại sắp chết được?
Diệp Ân Tuấn không thể tin càng không muốn tin, nhưng câu nói của Bạch Tử Đồng vẫn quẩn quanh bên tai, anh có muốn trốn tránh cũng không được nữa rồi.
“Thẩm Hạ Lan——”
Bạch Tử Đồng không nghe thấy Thẩm Hạ Lan lên tiếng, sốt ruột kêu lên.
“Tôi là Diệp Ân Tuấn.”
Giọng Diệp Ân Tuấn khàn khàn, cả người sắp không chống đỡ nổi.
Anh có thể chịu đựng bất cứ chuyện gì, thậm chí mất hết tất cả trở thành kẻ trắng tay, nhưng anh không thể chịu đựng nổi việc mất đi Thẩm Hạ Lan.
Cô là tất cả của anh, là trái tim của anh. Cô không còn nữa, cuộc sống của anh cũng không còn tròn vẹn nữa.
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn lên tiếng, Bạch Tử Đồng ngẩn người.
“Diệp Ân Tuấn? Anh không sao rồi? Hạ Lan đâu?”
“Cô ấy hôn mê rồi làm sao cũng không gọi dậy được. Bác sĩ nói cô ấy uống thuốc duy trì cơ thể, sắp không chống đỡ nổi nữa. Bạch Tử Đồng, tôi nên làm gì đây?”
Diệp Ân Tuấn nghẹn ngào.
Anh đường đường là thiên chi kiều tử, chưa từng khóc bởi bất cứ chuyện gì, bây giờ lại rơi lệ vì vợ của chính mình.
Anh nghĩ mình rất kiên cường, cả đời cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt, nhưng khi Thẩm Hạ Lan chôn thây nơi biển lửa năm năm trước, anh đã khóc. Đến hiện tại anh lại khóc vì Thẩm Hạ Lan một lần nữa.
Anh nắm giữ khối tài sản lớn của cả thế giới, nhưng lại không thể cứu nổi chính người mình yêu, cảm giác bất lực khiên anh thấy chán chường và ảo não vô cùng.
Bạch Tử Đồng nghe tiếng nghẹn ngào của anh liền biết chuyện không ổn.
“Bệnh tình cô ấy sao rồi?”
Diệp Ân Tuấn nói cho cô ta nghe về bệnh tình của Thẩm Hạ Lan.
Bạch Tử Đồng nhíu chặt mày, trong lòng khó chịu.
“Xin lỗi, cậu Diệp, tôi hết cách rồi.”
Câu này gần như đã phán Thẩm Hạ Lan tử hình.
Nước mắt Diệp Ân Tuấn theo khóe mắt chảy xuống.
Người ta nói đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là vì chưa đến chỗ thương tâm.
Năm năm trước, anh trải qua cảm giác như bị khoét rỗng tim khi đánh mất Thẩm Hạ Lan, khi đó anh mới nhận ra anh đã yêu cô. Năm năm sau, anh lại lực bất tòng tâm không thể bảo vệ cô chu toàn.
Thẩm Hạ Lan cần người như anh để làm gì?
Đến cùng thì anh có thể cho Thẩm Hạ Lan được cái gì đâu?
Ngoại trừ tổn thương thì không còn gì khác.
Diệp Ân Tuấn đấm một quyền lên tường, máu chảy dọc theo kẻ tay nhỏ xuống đất, nhưng anh dường như không cảm nhận được gì cả.
“Thật sự, không còn cách nào sao?”
Diệp Ân Tuấn hoàn toàn tuyệt vọng.
Nếu đến cả Bạch Tử Đồng cũng nói hết cách, thì trên đời này còn ai có thể cứu được vợ anh nữa đây.
Bạch Tử Đồng có thể hiểu được đau khổ trong lòng anh, khi cô ta biêt được tin Tô Nam mất trong lúc làm nhiệm vụ, khi đó cô ta cũng đã suy sụp như vậy.
Trên đời không có gì đau khổ bằng chuyện yêu một người, muốn bảo vệ người đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn người ngày càng rời xa mình.
Loại cảm giác bất lực đó như biến thành một cây dao, không ngừng dày xéo trái tim của chính mình.
“Xin lỗi, cậu Diệp. Nếu như Hạ Lan chịu nghe lời tôi, ở lại Hải Thành, biết đâu tôi còn có thể tìm được cách chữa trị. Nhưng đáng tiếc cô ấy đã quá yêu anh rồi.”
Bạch Tử Đồng không thể oán giận Thẩm Hạ Lan đã không chịu phối hợp cô ta, cũng không biết làm sao có thể trách cứ được bệnh nhân không nghe lời này.
Cô ta cũng là phụ nữ, đương nhiên biết phụ nữ một khi đã yêu IQ sẽ bằng không, cô ta cũng sẽ như cô vì tình yêu mà hi sinh tất cả.
Chỉ là nổi chua xót khó tả này cứ như sóng biển đánh vào trong lòng.
Diệp Ân Tuấn dựa vào tường, cả người chậm rãi ngồi sập xuống đất, không quan tâm đến quần áo của mình có bị bẩn hay không.
Ánh mắt anh dại ra, nổi bi thương nồng đậm khiến người xung quanh cũng thấy thương cảm.
Diệp Ân Tuấn như đang rơi xuống địa ngục, cảm giác lạnh lẽo đang thiêu đốt da thịt anh, cảm giác bỏng rát đó lại kích thích trái tim của anh.
“Nếu có thể, tôi ước gì cô ấy đừng yêu tôi.”
Diệp Ân Tuấn nở nụ cười đầy thê lương.
“Từ khi yêu tôi, Hạ Lan chưa từng được hạnh phúc. Lúc trước tôi hiểu lầm cô ấy, trong ba năm chung sống cô ấy đã phải sống trong dầu sôi lửa bỏng. Trên đường đi thăm Sở Anh Lạc mang thai thì lại bị người ta hãm hại, hủy dung, suýt nữa đã chôn thây biển lửa. Cô ấy đã tự mình nuôi con năm năm trời, bây giờ trở về, tưởng chừng cả nhà có thể đoàn tụ, nhưng lại vì vấn đề của nhà họ Diệp không ngừng xảy ra, vì tôi, vì nhà họ Diệp, vì mẹ của tôi, cô ấy đã lo lắng, hy sinh tất cả, đến mạng cũng không còn. Nếu như cô ấy không yêu tôi, cô ấy sẽ gả cho người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, cô ấy sẽ sống một cuộc sống vui vẻ.”
Bạch Tử Đồng nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, trong lòng càng thêm khó chịu.
“Anh đừng như vậy, nếu Hạ Lan biết sẽ rất buồn. Yêu một người là duyên phận, cũng là chuyện đã được định sẵn do ông trời sắp đặt. Bất kể giữa hai người có xảy ra chuyện gì, cũng đều là chuyện không thể tránh khỏi. Cậu Diệp, xin lỗi.”
“Tôi không muốn nghe lời xin lỗi, tôi chỉ muốn biết cô nói cô ấy không còn hy vọng gì nữa sao? Cô là bác sĩ giỏi mà, cô đã cứu sống rất nhiều bệnh nhân bị bệnh nan y, sao cô lại nhất quyết nói mình không thể?”
Diệp Ân Tuấn vẫn chưa từ bỏ ý định.
Bạch Tử Đồng thở dài một tiếng nói: “Cậu Diệp, y thuật của tôi cũng không phải vô song. Nếu như sư muội của cha tôi vẫn còn, có lẽ Hạ Lan vẫn còn hy vọng. Đáng tiếc…”
“Bà ta ở đâu?”
Đôi mắt Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên sáng lên.