“Ra mồ hôi là được rồi, lúc này sẽ có chút suy yếu vô lực, nằm xuống một chút sẽ khỏe hơn.”
Thẩm Hạ Lan buông bát đũa xuống.
Diệp Ân Tuấn nắm lấy tay cô nói: “Anh không yếu ớt như vậy, yên tâm đi, nằm nghỉ một lúc là khỏe rồi.”
“Anh vẫn là thành thật mà nằm đi, em còn phải ra ngoài một lúc.”
Thẩm Hạ Lan nói xong Diệp Ân Tuấn khẽ gật đầu.
“Bời vì chuyện của Trương Vũ sao? Người cũng đã bắt được, muốn làm thế nào thì đều theo ý em, dù sao cậu ta cũng là người của Ám Dạ, Nhưng mà đừng quá tức giận, có một số người không đáng biết không?”
Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn sợ mình lại lần nữa đau xót như lúc Dương Tân làm phản.
Cô gật nhẹ đầu.
“Biết rồi, em sẽ xử lý tốt, anh cứ nằm cho tốt, không ổn thì cho người lên bờ đặt một phòng khách sạn nghỉ ngơi, ở đây dù sao cũng có chút lạnh.”
Diệp Ân Tuấn lại lắc đầu nói: “Bây giờ anh chẳng muốn đi đâu, chẳng muốn nhúc nhích, nghỉ ngơi ở đây đi, để Lưu Nhiên đi với em, có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Lưu Nhiên là người của Kình Thiên Minh, chính là người đàn ông ra ngoài mua cháo gạo cho bọn họ.
Nhếu như không phải sau khi phát sốt suy yếu vô lực, Diệp Ân Tuấn sẽ đích thân đi cùng với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan biết anh lo lắng cho mình, gật nhẹ đầu: “Được, em đi trước, anh có chuyện gì thì gọi cho em.”
“Ừ, anh ngủ một lúc, có chút không có sức.”
Trạng thái của Diệp Ân Tuấn không tốt lắm.
Thẩm Hạ Lan có chút bận tâm nói: “Nếu không em không đi nữa, vẫn là ở bên cạnh anh đi, anh như vậy em lo lắng, Trương Vũ thì lúc nào cũng có thể hỏi.”
“Anh không sao, chỉ là sau khi sốt có chút yếu, không phải lo lắng cho anh.
Huống chi trên thuyền còn có rất nhiều anh em.
Trương Vũ thì không giống thế.
Ở đây dù sao cũng không phải địa bàn của chúng ta, nếu như sơ xuất để cậu ta chạy thoát, sau này sẽ là tai họa ngầm.
Em cũng biết, bất kỳ một tai họa ngầm nào chúng ta cũng không chịu nổi, đằng sau chúng ta còn có bọn nhỏ,”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan cắn môi dưới.
Nếu như không phải vì bọn họ, cô cũng không muốn ra ngoài trong thời tiết thế này.
Đã nó muốn cùng Diệp Ân Tuấn trải qua sinh nhật của hai người, nhưng mà cũng chỉ là một cái sinh nhật mà thôi.
Thẩm Hạ Lan nắm tay Diệp Ân Tuấn nói: “Em cố gắng về sớm.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan thay bộ quần áo rồi ra cửa.
Ở đây không phải Hải Thành, sau khi lên bờ tất cả đều có vẻ lạ lẫm, nhưng mà vì có Diệp Ân Tuấn ở đây, bởi vì có người của Kình Thiên Minh ở đây, Thẩm Hạ Lan ngược lại cũng không sợ hãi.
Cô hơi nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi: “Người phụ nữ gặp Trương Vũ hôm qua đã tra ra được chưa?”
“Tra được rồi.”
“Là ai?”
“Diệp Tử.”
Lời nói của Lưu Nhiên làm Thẩm Hạ Lan thiếu chút nữa trượt chân.
“Ai?”
Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lưu Nhiên.
Lưu Nhiên thấp giọng nói: “Diệp Tử, em chồng của cô, em gái ruột của anh Tuấn.
Ngày hôm qua anh Tuấn đã biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.
Bởi vì Diệp Tử, cho nên Diệp Ân Tuấn cả đêm không ngủ đứng hóng gió lạnh hút thuốc trên booong tàu, cho nên mới làm cho phát sốt không quan tâm phải không?
Tử à!
Người thân duy nhất trên thế giới này của Diệp Ân Tuấn..
Danh Sách Chương: