Thuộc hạ áp giải một người đàn ông đi tới.
Trên cổ người đàn ông còn treo một cái máy ảnh.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng liếc anh ta một cái, nhàn nhạt hỏi: “Là phóng viên?”
“Có giấy tờ của phóng viên, nhưng không tra ra được người này.
Rất có thể là phóng viên lậu, là loại lấy danh nghĩa phóng viên mà viết báo tâm bậy”
Thuộc hạ báo cáo rõ ngọn ngành.
Khi người đó nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cả người đều sửng sốt, sau đó vội vàng nói: “Sếp Diệp, tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy vợ chồng hai người tình thâm, cho nên chụp tấm hình đăng Facebook mà thôi, thật sự không có ý gì khác đâu”
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin những gì anh nói?”
Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta, nhàn nhạt mở miệng nói.
Người đàn ông sắc mặt hơi thay đổi, sau đó cúi đầu nói: “Sếp Diệp, tôi thật sự không có ý gì khác.”
“Nói đi, nói ai phái anh đến?”
Giọng của Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh hơn vài phần.
Người đàn ông cứ luôn mồm khẳng định là chỉ muốn chụp ảnh đăng lên Facebook và Tiktok, để tăng lượt theo dõi của mình thôi.
Diệp Ân Tuấn thấy không hỏi được gì, bèn nói với thuộc hạ bên cạnh: “Nên làm gì thì các người cứ làm đi, tôi chỉ muốn biết kết quả”
“Dạ vâng thưa Sếp Diệp.”
Đối phương nói xong liền lôi người đàn ông đi xuống, nhưng bị lại Diệp Ân Tuấn kêu “Để máy ảnh lại”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn trực tiếp khiến người đàn ông điên cuồng định đập máy ảnh, nhưng thuộc hạ nhanh tay nhanh mắt đã cướp được rồi.
Người đàn ông sợ hãi vội vàng hét lên: “Sếp Diệp, xin anh hãy tôn trọng nghề nghiệp của tôi được không?”
“Tôn trọng? Anh có tôn trọng tôi khi anh chụp ảnh tôi không? Anh đã xâm phạm quyền riêng tư của tôi và vợ tôi anh biết không? Tôi không kiện anh thì đã không tệ rồi, anh còn dám nói tôn trọng với tôi? Đưa xuống đi!”
Khí tức của Diệp Ân Tuấn được mở ra hoàn toàn, tức khiến nhiệt độ của cả căn phòng giảm xuống mức lạnh toát như một khối băng.
Người đàn ông còn muốn làm gì nữa, nhưng đã bị thủ hạ cưỡng ép đưa xuống dưới.
Diệp Ân Tuấn hừ lạnh một tiếng, sau đó bật máy ảnh lên.
Trong máy ảnh toàn là ảnh của anh và Thẩm Hạ Lan, rất lâu trước đây, không lâu trước đây, còn có bây giờ, ở khắp mọi nơi.
Một số thì Diệp Ân Tuấn có một chút ấn tượng, có một số thì không.
Anh xem từng tấm một, hai mắt tối sầm không rõ, không ai biết anh đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên, một bức ảnh đã thu hút sự chú ý của Diệp Ân Tuấn, khiến khuôn mặt của anh đột nhiên đen lại.
Hóa ra là vậy!
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn loé qua một tia hiểu ra, sau đó đột nhiên cười lên.
€ó một số người, nguy trang cả đời, cuối cùng cũng xôi hỏng bỏng không.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn thầm vui mừng, tiện tay mấy ảnh này vào điện thoại của mình.
Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy, mới phát hiện mình đang năm trên giường của mình, không khỏi có chút muốn khóc..
Danh Sách Chương: