Trời đất bao la, một khi ra khỏi Hải Thành, anh đi đâu tìm ra hai người họ đây?
Nếu thật sự bị Đường Trình Siêu nói trúng, Thẩm Hạ Lan bị bán tới vùng núi xa xôi…
Diệp Ân Tuấn thật sự không dám nghĩ nữa.
Tống Đình hơi ngạc nhiên, cũng không phản ứng kịp.
“Tổng giám đốc Diệp, ý anh là sao? Anh nó mợ chủ và cậu Minh Triết có thể bị bọn buôn người bán ra khỏi Hải Thành sao?”
“Tôi bảo cậu đi điều tra!”
Diệp Ân Tuấn gào lên, đột nhiên ho dữ dội.
Tống Đình vội vàng đồng ý, sau đó tắt điện thoại.
Diệp Ân Tuấn ho như phổi sắp bay ra khỏi lồng ngực.
Khó khăn lắm anh mới dừng cơn ho, nhưng trong lòng chẳng thể bình tĩnh nổi.
Sẽ không!
Hạ Lan sẽ không bị bán!
Nhưng bây giờ em ấy đâu rồi?
Thẩm Minh Triết đang ở đâu chứ?
Diệp Ân Tuấn chẳng có chút manh mối nào.
Anh đi ra ngoài, gặp một y tá.
Y tá rất thích Diệp Ân Tuấn, có điều cô ta thấy được trong lòng người đàn ông này có rất nhiều chuyện phiền lòng. Hôm nay thấy anh ngồi một mình trên bậc thang, y tá đi tới nói: “Anh Diệp à, anh đang lo cho bệnh tình của bé Nghê Nghê hay sao?”
Thật ra Diệp Ân Tuấn chỉ muốn ngồi một mình một lúc, nhưng khi nghe y tá nhắc tới bệnh tình của Nghê Nghê, lập tức hỏi một câu.
“Nhiều năm thế rồi, Nghê Nghê vẫn cứ thế sao?”
“Đúng thế, bé Nghê Nghê đúng là một bé gái đáng thương, nhưng cũng là bé gái mạnh mẽ nhất mà tôi từng gặp. Tôi theo bé ba năm, mỗi một lần cấp cứu, chúng tôi đều không rằng không cứu được nữa, nhưng bé Nghê Nghê luôn sẽ biến nguy thành an. Tôi từng hỏi bé có phép màu nào không? Bé nói bé không muốn khiến mẹ và anh trai thất vọng. Mấy năm qua, trên người bé không thiếu vết thương, đứa trẻ bình thường đều sẽ la khóc om sòm, nhưng bé rất yên lặng, yên lặng đến mức khiến người ta đau lòng. Ba năm này, cô Thẩm khóc nhiều nhất là khi thấy bé Nghê Nghê thoát khỏi cơn nguy hiểm sau khi xuống giường mổ. Làm mẹ đúng là vĩ đại thật!”
Y tá nói liên miên, nhưng Diệp Ân Tuấn nghe rất cẩn thận, thậm chí trong đầu còn phác họa lại cảnh tượng lúc đó.
Đây là con gái của anh!
Mạnh mẽ như thế, hiểu chuyện như thế, khiến người ta đau lòng đến thế.
“Nếu thận tương thích thì tỷ lệ phẫu thuật thành công là bao nhiêu?”
Diệp Ân Tuấn nhìn y tá hỏi.
Anh biết, câu hỏi này nên hỏi bác sĩ, nhưng bây giờ bác sĩ cũng chẳng thể cho anh một câu trả lời hài lòng, giờ thấy y tá biết rõ chuyện của Thẩm Nghê Nghê như thế nên Diệp Ân Tuấn mới hỏi.
“Tôi nghe bác sĩ nói tỷ lệ thành công là trên sáu mươi phần trăm.”
“Mới sau mươi phần trăm thôi sao?”
Diệp Ân Tuấn hơi lo lắng.
Anh biết trên đời này chẳng có cuộc phẫu thuật nào một trăm phần trăm thành công cả, nhưng chỉ có sáu mươi phần trăm, anh vẫn thấy đắn đo không thôi.
Y tá cười nói: “Sáu mươi phần trăm là cao lắm rồi. Mấy năm nay anh Đường và cô Thẩm tìm thận tương thích cho bé Nghê Nghê, nhiều khi mới có mười phần trăm khả năng thôi cũng định thử đó. Song nhóm máu của bé Nghê Nghê hiếm quá, thêm chuyện nếu thận không tương thích thì sẽ gây ra chứng tan máu, thế nên chúng tôi vẫn chưa dám thử. Bác sĩ nói chỉ có người thân ruột thịt mới có cơ hội, nhất là người thân cùng nhóm máu, tôi nghĩ chắc đây chính là lí do mà cô Thẩm về nước tìm anh.”
Diệp Ân Tuấn không nói gì, nhưng trong lòng càng nhớ Thẩm Hạ Lan hơn.
Người phụ nữ ngốc này, sao không nói cho anh đầu tiên chứ?
Chỉ cần cô nói, dù lúc đó có bao nhiêu chuyện, dù lúc đó anh hiểu lầm Thẩm Hạ Lan thế nào thì cũng sẽ cứu Thẩm Nghê Nghê trước mà.
Nhớ tới nhiều lần Thẩm Hạ Lan muốn nói rồi lại thôi, Diệp Ân Tuấn chỉ muốn bắt cô tới trước mặt mà đánh một trận.
Nhưng bây giờ cô ở đâu rồi?
Diệp Ân Tuấn đứng dậy chuẩn bị trở về phòng bệnh. Anh sợ nếu tiếp tục trò chuyện, anh sẽ càng nhớ Thẩm Hạ Lan hơn.
“Anh Diệp, anh phải về rồi sao?”
“Ừ, tôi cần trông coi con gái tôi nghỉ ngơi.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu với y tá, sau đó đứng dậy đi.
Y tá lấy hết can đảm nói: “Anh Diệp, bây giờ bé Nghê Nghê ngủ rồi, có khi ngủ đến sáng mai luôn đó, hay là tôi mời anh đi uống một ly nhé? Nghe nói rượu vang ở Thiên Đường sa đọa cũng được đấy.”
Diệp Ân Tuấn lập tức từ chối.
“Không được, tôi cần ở bên con gái tôi, huống chi nếu thận tương thích, gần đây tôi phải kiêng rượu.”
“Nhưng tôi nghe nói ở Thiên Đường sa đọa có rất nhiều tin tức trong nước, còn có rất nhiều tin đồn, đó là nơi tập trung của chợ đen, anh Diệp không đến xem thật sao?”
Diệp Ân Tuấn ban đầu định về phòng bệnh, nghe y tá nói thế thì lập tức dừng bước.
“Cô nói tin đồn gì?”
“Thiên Đường sa đọa là một nơi rất lạ, nghe nói nhiều người trong nước vượt biên qua đây rồi sinh sống ở đó. Tuy nước Mỹ vẫn đang điều tra dân vượt biên, nhưng Thiên Đường sa đọa lại có bản lĩnh giấu những người đó đi, khiến người của chính phủ không tìm ra được. Ở đó có rất nhiều tin tức trong nước, dù là showbiz hay dân nghèo đều có thể nghe được.”
Lời nói của y tá khiến Diệp Ân Tuấn chú ý.
Nếu cô ta nói thật, như vậy có nên đến xem không?
Y tá thấy sắc mặt Diệp Ân Tuấn đã hơi thả lỏng, bèn vội vàng tiến lên nói: “Ôi chào, anh Diệp à, anh cứ yên tâm đi. Nơi đó đủ an toàn, chúng ta đi một lúc rồi về, bảo đảm sẽ không quá nửa đêm được chứ?”
Trong lòng Diệp Ân Tuấn vẫn nghĩ đến chuyện điều tra, cũng muốn xem xem có thể thu được tin tức gì ở đó hay không nên gật đầu nói: “Tôi đi sắp xếp người bảo vệ con trai và con gái tôi.”
“Được!”
Y tá thấy Diệp Ân Tuấn đồng ý thì rất vui vẻ, lập tức về kí túc thay đồ.
Diệp Ân Tuấn điều một ít người nhà họ Diệp ở nước Mỹ tới bảo vệ sự an toàn của Diệp Tranh và Thẩm Nghê Nghê, rồi mới ra khỏi bệnh viện với y tá, đi tới Thiên Đường sa đọa.
George thấy y tá dẫn một người đàn ông ưu tú tới bèn vội vàng tiến lên chào hỏi.
“Alice, cô lại đổi người yêu rồi sao? Lần này khẩu vị được đấy, tìm hẳn một chàng người phương Đông!”
Y tá Alice ngại ngùng nói: “Anh đừng nói bậy. Đây là anh Diệp, chúng tôi tới xem thôi.”
“À, đúng đúng đúng, là anh, mời anh Diệp vào trong.”
George rất biết nhìn sắc mặt người khác, thấy Diệp Ân Tuấn có phong thái bất phàm bèn vội vàng đón vào.
Diệp Ân Tuấn đi vào Thiên Đường sa đọa cũng thấy không thoải mái lắm.
Đây có phải là club đâu? Rõ ràng là một hộp đêm.
Ở đây có người hút thuốc phiện, còn có cả người cực kì phóng đáng làm chuyện xấu hổ.
Diệp Ân Tuấn hơi hối hận.
Có thể anh bị Alice lừa rồi.
“Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có việc, tôi về trước.”
Diệp Ân Tuấn xoay người ra về nhưng bị Alice ngăn lại.
“Anh Diệp, anh đừng để ý tình cảnh ở đại sảnh chứ. Anh muốn biết tin gì thì đi với tôi là được, trong đó có một trạm trò chuyện, nhiều câu chuyện thú vị đều ở đó.”
Sao Alice có thể để Diệp Ân Tuấn đi được?
Cô ta dẫn anh tới đây là để chơi đùa, bây giờ người trả tiền đi mất thì cô ta phải làm sao?
Diệp Ân Tuấn thấy Alice nói thật, chỉ đành nén sự khó chịu theo Alice vào trong.
Vào trạm trò chuyện, đúng là khác hẳn cảnh tượng bên ngoài, tốp ba tốp năm ngồi trên quầy bar, có nhóm nhỏ giọng nói gì đó, có nhóm kể chuyện cười, còn nói một vài tin đồn trong nước.
“Này, biết gì chưa? Trong nước có Diệp gia có tiếng, nghe nói con trai của chủ nhà họ Diệp mất tích rồi, bây giả cả Hải Thành ồn ào náo loạn, nghe nói ngay cả nhà họ Tống lẫn nhà họ Hoắc đều ra tay.”
Diệp Ân Tuấn không nghe ra gì có ích, lúc định đi thì nghe được tin này.
Anh lập tức dừng chân.
Alice thấy anh có hứng thú bèn vội vàng nói: “Anh Diệp à, hay là chúng ta uống một ly đi. Nghe nói Lafite 82 năm ở đây ngon lắm.”
“Tôi mời cô, cô tự uống đi, nhưng từ bây giờ cô im mồm lại. Tôi có thể chi trả tất cả phí dụng của cô hôm nay, chỉ mong cô yên tĩnh một chút.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến cả người Alice lâng lâng.
Người đàn ông này đúng là biết chuyện, hơn nữa còn giàu có như thế.
“Anh Diệp à, anh yên tâm nhé, bắt đầu từ bây giờ tôi chính là một người câm.”
Alice vội vàng làm động tác khóa miệng.
Diệp Ân Tuấn lười để ý cô ta, đi thẳng tới bên những người đó rồi ngồi xuống, thuận tiện gọi một cốc nước và tiếp tục nghe.
Người xung quanh rõ ràng thấy rất hứng thú.
“Hoắc gia? Anh nói Hoắc gia nào? Chẳng lẽ là Hoắc gia có tiếng nhất nước đấy sao?”
“Đúng rồi, chính là Hoắc gia đó đó! Anh nói xem hai nhà Hoắc Diệp chẳng qua lại gì, sao chỉ lạc mất một cậu con trai mà khiến hai gia tộc lớn, không đúng, là ba gia tộc lớn cùng liên thủ nhỉ?”
“Ai mà biết được mớ chuyện trong chốn hào môn đấy chứ. Nhưng tôi nghe nói cậu Diệp đấy dữ nhiều lành ít rồi.”
“Sao anh biết?”
“Tôi có đồng hương ở Hải Thành vượt biên qua đây, nghe cậu ta nói buổi tối hôm cậu Diệp mất tích thì thấy một thứ như xác của một đứa bé bị ném xuống biển. Đồng hương của tôi cũng vì thế mới vượt biên qua đây, nếu không thì chết thế nào cũng không biết. Anh nói xem, kẻ dám hành xử cả người nhà họ Diệp có phải kẻ liều mạng không?”
Trái tim Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên thắt lại.
Anh nắm cổ áo người đàn ông đó hỏi: “Anh vừa nói gì? Đồng hương của anh là ai? Bây giờ anh ta ở đâu?”
Người đàn ông sợ hãi trước hành động bất ngờ của Diệp Ân Tuấn.
“Anh là ai thế? Bỏ tôi ra?”
“Trả lời tôi, nếu không tôi không khách sáo với anh đâu!”
Diệp Ân Tuấn rời khỏi Hải Thành nhưng sát khí của mình vẫn không giảm bớt, anh lấy một con dao găm từ trong người ra, dứt khoát kề lên cổ người đàn ông.
Hành động này vừa xảy ra, người đàn ông sợ đến mức tè ra quần, người xung quanh tản ra bốn phía.
“Anh à, tôi chỉ là nghe đồng hương của tôi nói thế thôi, anh muốn biết chuyện gì? Tôi dẫn anh đi gặp cậu ta là được, anh đừng kích động!”
Người đàn ông sợ hãi thật.
Diệp Ân Tuấn chẳng thể ở lại thêm phút giây nào.
“Đi mau!”
Hai người nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng lại gặp Đường Trình Siêu đã đi mà trở lại.
Diệp Ân Tuấn và Đường Trình Siêu đều sửng sốt.
“Sao anh lại ở đây?”
Tim Đường Trình Siêu đập mạnh.
Chẳng lẽ Diệp Ân Tuấn cũng nhận được tin tức gì đó nên biết Thẩm Hạ Lan ở đây rồi?
Diệp Ân Tuấn không quan sát nét mặt của Đường Trình Siêu, lạnh lùng trả lời một câu: “Sao anh lại ở đây?”
“Buồn cười, một người không được như ý như tôi đến đây mua say không được sao?”
“Được! Nên đừng cản đường tôi!”
Bây giờ trong đầu Diệp Ân Tuấn chỉ nghĩ đến việc tìm người đàn ông vượt biên đó, hỏi chuyện của Thẩm Minh Triết, thế nên đối với sự hối hận của Đường Trình Siêu, anh cũng lười hỏi.
Đây là Mỹ, mà Đường Trình Siêu đúng là hơi ngột ngạt, tới đây uống rượu có vẻ cũng bình thường thôi.