Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 871: TÔN VỐN DĨ KHÔNG PHẢI LÀ QUÂN TỬ GÌ CẢ

“Mẹ, mẹ có phải tâm trạng rất không tốt không?”

Diệp Minh Triết thấy dáng vẻ khó chịu của Thẩm Hạ Lan, vô cùng ngoan ngoãn nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt đó thật sự khiến trái tim của Thẩm Hạ Lan hòa tan.

“Không có, mẹ còn có con, còn có Tranh và Nghê Nghê, nhìn thấy các con thì mẹ có phiền não gì cũng không có rồi.”

Thẩm Hạ Lan bế Diệp Minh Triết lên.

Diệp Minh Triết giãy giụa một chút.

“Mẹ, con rất nặng, thân thể của mẹ bây giờ không tốt, vẫn là đừng bế con.”

“Đứa con trai ngốc của mẹ, mặc kệ lúc nào, ở nơi này của mẹ, con mãi mãi đều là bảo bối mẹ yêu nhất. Đừng nói nữa, để mẹ bế con, mẹ đều không nhớ bao lâu rồi không có bế con.”

Thẩm Hạ Lan bế Diệp Minh Tiết lên đùi của mình, cả người bởi vì con trai mà trở nên dịu dàng.

Phải, cô đều không thể chịu được con trai của mình rời khỏi mình thời gian quá dài, thì sao lại oán trách ba mẹ Thẩm đi tìm con gái ruột được chứ? Hiện nay tuy Thẩm Niệm Niệm có hơi rắc rối, nhưng nể mặt của ba mẹ Thẩm, có lẽ cô có thể nhịn?

Thẩm Hạ Lan không ngừng an ủi bản thân, tâm trạng mới xem như tốt hơn một chút.

Khi má Hoàng tới, Thẩm Hạ Lan còn đang nói gì đó với Diệp Minh Triết.

“Bà chủ, ba mẹ nhà họ Thẩm sắp đi rồi, cô muốn xuống tiễn không?”

Thẩm Hạ Lan hơi sững ra.

“Được, tôi bây giờ đi xuống.”

Cô bế Diệp Minh Triết lên trên giường, thấp giọng nói: “Con tự mình chơi một lát, mẹ đi tiễn ông bà ngoại.”

“Con đi cùng mẹ.”

Diệp Minh Triết nói rồi thì muốn đứng dậy, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.

“Không cần, bọn họ là ông bà ngoại, chứ không phải là sói là hổ, không ăn thịt được mẹ, yên tâm đi.”

“Người con không yên tâm là Thẩm Niệm Niệm.”

Lông mày của Diệp Minh Triết nhíu chặt lại.

Thẩm Hạ Lan đưa tay búng mũi của cậu bé, cười rồi nói: “Đừng có không biết lớn biết nhỏ như vậy, con nên gọi cô ta là dì út.”

“Hừ, dì ta không xứng.”

Diệp Minh Triết rất bướng bỉnh, Thẩm Hạ Lan cũng không miễn cưỡng cậu bé, một mình đứng dậy chỉnh lại quần áo, sau đó mới đi ra khỏi phòng.

Thẩm Niệm Niệm nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra, có hơi bất mãn nói: “Rốt cuộc là đại gia khuê tú, ba mẹ đều sắp đi cô mới ra ngoài, cũng không thấy cô ngồi với ba mẹ một lúc, như này, ba mẹ còn xem cô thành bảo bối.”

“Được rồi, đừng nói nữa.”

Mẹ Thẩm kéo nhẹ Thẩm Niệm Niệm, sau đó nhìn Thẩm Hạ Lan, cười rồi nói: “Hạ Lan, ba mẹ về trước, đồ của Niệm Niệm ngày mai mẹ sẽ đưa qua.”

“Mẹ, đưa cái gì mà đưa, số quần áo đó đều cũ rồi, bảo cô ta mua cho con mấy bộ mới là được rồi.”

Thẩm Niệm Niệm nói với điệu bộ rất hiển nhiên.

Thẩm Hạ Lan nheo mắt lại, không biết nói gì.

Mẹ Thẩm và ba Thẩm tự nhiên là biết tâm tính của Thẩm Hạ Lan, vội nói: “Vậy thì làm phiền con rồi, Hạ Lan, nếu như tiền không đủ chỗ ba mẹ có.”

Nói rồi, mẹ Thẩm lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, lại bị Thẩm Niệm Niệm giật lấy.

“Cô ta bây giờ đều là bà Diệp rồi, còn sợ không có tiền sao? Chiếc thẻ này tôi lấy, vừa hay gần đây con cũng muốn đi làm mặt gì đó.”

“Niệm Niệm.”

Mẹ Thẩm có hơi rẫu rĩ nhìn cô ta, nhưng Thẩm Niệm Niệm căn bản không coi ra gì.

Thẩm Hạ Lan khoanh hai tay trước ngực, thấp giọng nói: “Ba mẹ, con thấy ba mẹ vẫn là dẫn cô ta đi đi, chỗ này của con không phải là tông miếu. Con trai con gái của chính con còn chưa như này, một chút quy tắc cũng không có, ai biết thì là con cái của nhà họ Thẩm chúng ta, ai không biết không chừng sẽ nói gì đó.”

“Thẩm Hạ Lan, cô có ý gì? Cô phải làm cho rõ ràng, họ và tên bây giờ của cô đều là ba mẹ tôi cho cô. Là ba mẹ tôi! Biết chưa hả? Bảo cô mua mấy bộ quần áo thì làm sao? Cô lôi thôi vậy còn chưa xong à? Tôi thấy các người chính là thiếu bị xử lý. Tôi nói cho cô biết, bắt đầu từ bây giờ, lời tôi nói cô tốt nhất phải nghe, nếu không…”

“Thì như nào?”

Thẩm Hạ Lan nhìn bộ Thẩm Niệm Niệm ở trước mặt mình nhe răng giơ vuốt, trong lòng cực kỳ chán ghét, nếu không phải kiêng kỵ ba mẹ Thẩm, cô bây giờ ngay cả một câu cũng lười đáp lại cô ta.

Thẩm Niệm Niệm không biết tốt xấu, ngang ngược nói: “Sao hả? Sao hả?”

Nói rồi, cô ta quăng một cái tát về phía Thẩm Hạ Lan.

“Niệm Niệm!”

Mẹ Thẩm bị dọa đến mức trái tim bắn cả ra rồi, muốn ngăn cản, đáng tiếc đã không kịp rồi.

Mắt thấy cái tát của Thẩm Niệm Niệm đến trước mặt mình, mắt của Thẩm Hạ Lan hơi nheo lại, bỗng giơ tay, trực tiếp vặn cổ tay của cô ta, hơn nữa còn hơi dùng sức.

“Aiya aiya! Tay của tôi, tay! Mẹ! Mẹ!”

Thẩm Niệm Niệm gào lên.

Mẹ Thẩm bỗng thấy đau lòng.

“Hạ Lan, Niệm Niệm nhiều năm ở bên ngoài không có ai dạy dỗ, nói chuyện làm việc không có chừng mực, con đừng tính toán với nó.”

“Vậy thì vừa hay, khoảng thời gian này ở chỗ này của con học ít quy tắc đi. Nếu muốn làm cô cả của nhà họ Thẩm thì phải học lễ tiết mà cô cả nên hiểu rồi nói tiếp.”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp quăng Thẩm Niệm Niệm lên sô pha, ánh mắt lạnh lùng.

Mẹ Thẩm đột nhiên có hơi hối hận rồi.

“Nếu không ba mẹ vẫn là dẫn Niệm Niệm trở về.”

“Không phải là muốn sửa phòng cho cô ta sao? Hay là mẹ cảm thấy con có thể ăn thịt cô ta? Dáng vẻ này của cô ta về nhà họ Thẩm, gây ra chuyện gì cho Hai người, ba mẹ có thể xử lý được sao? Đến lúc đó còn không phải cần con ra mặt giải quyết sao? Nếu đã như vậy, vậy thì nghiêm túc học quy tắc. Mẹ còn nhớ không? Con lúc nhỏ mẹ đã từng nói với con, nhà chúng ta là dòng dõi thư hương, chú trọng chính là lễ tiết, sao hả? Lời này đến lượt cô ta thì không hữu dụng rồi sao?”

Câu hỏi vặt ngược của Thẩm Hạ Lan khiến mẹ Thẩm không có lời đối đáp, có điều lại muốn nói gì đó, nhưng bị ba Thẩm kéo lại.

“Hạ Lan nói đúng, ba mẹ quá nuông chiều Niệm Niệm rồi, để nó ở đây theo con học tập quy tắc cũng tốt.”

Ba Thẩm nói xong thì kéo mẹ Thẩm đi.

Thẩm Niệm Niệm ở đằng sau tức giận gào lên: “Ba mẹ cứ vứt con lại như vậy sao? Ba mẹ bỏ con một lần còn không được, còn muốn bỏ con lần thứ hai phải không? Ba mẹ căn bản không xứng làm ba mẹ của người ta, ba mẹ không bằng cầm thú, ba mẹ…”

“Bốp” một tiếng, cái tát của Thẩm Hạ Lan trực tiếp quăng tới, bỗng chốc đánh lú Thẩm Niệm Niệm và ba mẹ Thẩm.

“Cô dám đánh tôi?”

Thẩm Niệm Niệm giống như phát điên mà lao về phía Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan suy cho cùng là có thân thủ, khi Thẩm Niệm Niệm lao tới, khẽ lật tay túm lấy, trực tiếp ném cô ta lên sô pha, tuy lực đạo rất lớn, nhưng không đủ khiến cô ta bị thương.

“Dựa vào bộ dạng thô tục này của cô, thật không xứng nói chuyện với tôi. Ba mẹ cầm thú cũng không bằng, cô là thứ gì?”

Một câu nói của Thẩm Hạ Lan đã chặn bước chân của mẹ Thẩm, có điều trong mắt nhiều thêm một tia trách cứ.

Mẹ Thẩm nuông chiều Thẩm Niệm Niệm vượt quá sự tưởng tượng của Thẩm Hạ Lan, cô ít nhiều có hơi khó chịu, có điều lại nhàn nhạt nói: “Ba mẹ, con để Phi đưa ba mẹ về.”

“Không cần, ba mẹ tự biết đi.”

Mẹ Thẩm tức tối rời đi.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan lại nhói đau.

“Ai.”

Ba Thẩm cũng thở dài một tiếng rồi đuổi theo ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan biết, bọn họ chắc chắn có hơi thất vọng về cô rồi, nhưng cô cũng không có làm gì sai, đây là nhà của cô, không cho phép Thẩm Niệm Niệm càn quấy ở đây.

Ba mẹ dựa vào ơn nuôi dưỡng đối với cô, tiền trảm hậu tấu đưa Thẩm Niệm Niệm đến đây, nói cái gì mà vì sửa phòng cho Thẩm Niệm Niệm, nhưng Thẩm Hạ Lan biết, ý của ba mẹ là muốn để cô dẫn Thẩm Niệm Niệm bước vào giới thượng lưu, là cảm thấy bọn họ nuôi dưỡng có thì cô nên báo đáp bọn họ như vậy.

Nói thật, trong lòng Thẩm Hạ Lan rất không thoải mái.

Loại cảm giác bị người ta lợi dụng, nhất là bị ba mẹ nuôi mà mình yêu nhất lợi dụng tính kế thật sự rất không tốt.

Thẩm Niệm Niệm thấy ba mẹ đi rồi, vội vàng nhảy lên, chỉ vào mũi của Thẩm Hạ Lan nói: “Tôi nói cho cô biết, cô nợ tôi, nợ nhà họ Thẩm chúng tôi, tôi bây giờ có thể ở đây là cho cô mặt mũi, cho cô một cơ hội báo ơn, cô đừng không biết tốt xấu, nếu không tôi lên mạng bóc phốt cô.”

“Còn chưa ngoan ngoãn? Hay là nói cô bị đánh còn chưa đủ?”

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt mở miệng, bỗng chốc dọa Thẩm Niệm Niệm lùi lại một bước.

“Đại gia khuê tú đều là động khẩu không động thủ. Cô là ngụy quân tử.”

“Tôi vốn dĩ không phải là quân tử gì hết, hơn nữa tôi còn là tiểu nhân, cho nên cô tốt nhất đừng trêu chọc tôi, phòng ở đây cô chọn một căn, thích ở thế nào thì ở, nhưng nhớ kỹ, nhà chúng tôi có cấm cửa, quá 9 giờ tối không trở về thì cô tự tìm nơi mà ở.”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì xoay người trở về phòng ngủ của mình.

Sự xuất hiện của ba mẹ nuôi khiến tâm trạng của cô trở Nên buồn bực, làm cái gì cũng không có tâm trạng.

Diệp Minh Triết pha cho cô một ly trà hoa hồng, lúc này mới khiến tâm trạng của cô dễ chịu hơn một chút.

“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi chút đi.”

Diệp Minh Triết xót xa cho Thẩm Hạ Lan, lại không biết nên an ủi như nào.

Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói: “Không sao, mẹ một lúc nấu chút gì ngon cho con, con ngày mai mang đến quân khu.”

“Không cần đâu, đám sói đói đó, mang bao nhiêu đồ cũng có thể ăn hết, mẹ vẫn là đừng vất vả. Con về phòng trước, đợi lão Diệp về con sẽ tìm ba nói chuyện. Mẹ mau nghỉ ngơi đi.”

“Được.”

Thấy Diệp Minh Triết hiểu chuyện như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không cưỡng cầu.

Diệp Minh Triết trở về phòng của mình, Thẩm Hạ Lan bởi vì chuyện của nhà họ Thẩm cũng không ngủ được, dứt khoát tìm laptop định về bản thiết kế, nhưng không tìm được, lúc này mới nghĩ ra laptop bị mang đến chỗ ông cụ Tiêu rồi.

Hết cách, trong đầu đột nhiên xuất hiện một vài ý tưởng, Thẩm Hạ Lan chỉ đành lấy giấy A4 ra, dùng bút trì vẽ ra bản thiết kế.

Nhưng vẽ hết tờ này đến tờ khác, cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

Thẩm Hạ Lan trực tiếp vo lại ném trên sàn, tiếp tục vẽ.

Đột nhiên, dưới lầu vang tiếng nhạc sập sinh rất lớn, inh tai nhức óc, dọa Thẩm Hạ Lan giật mình.

“Chuyện gì vậy?” Cô đứng dậy định mở cửa phòng cửa thì nhìn thấy Thẩm Niệm Niệm cầm loa đang nghe nhạc, tiếng nhạc lớn đến mức gần như có thể chọc thủng nóc nhà.

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có hơi khó coi.

“Thẩm Niệm Niệm!”

Cô quát một tiếng, nhưng Thẩm Niệm Niệm căn bản không nghe thấy, hoặc nghe thấy cũng xem như không nghe thấy, vừa hát vừa nhảy tưng tưng trong phòng khách.

Chút ý tưởng trong đầu Thẩm Hạ Lan lập tức bị xung kích không còn một chút gì nữa.

Nhưng biểu hiện của Thẩm Niệm Niệm lúc này khiến lửa giận của cô không tự chủ mà trào ra.

Cô đi thẳng xuống lầu, tắt loa phát nhạc lại, sau đó giật tai nghe trên tai Thẩm Niệm Niệm xuống rồi ném đi.

“Cô làm gì?”

Thẩm Niệm Niệm rất tức giận.

Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Còn để tôi nghe thấy cô to tiếng làm phiền người khác như này nữa, tôi nhốt cô dưới tầng hầm.”

“Cô dám!”

“Cô thử xem!”

Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan lúc này đã dọa Thẩm Niệm Niệm.

Cô ta đột nhiên phát hiện Thẩm Hạ Lan hình như không nhu nhược dễ bắt nạt như những gì mẹ Thẩm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK