Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe chạy một đường đến bệnh viện trung tâm thành phố, Tống Đình cũng rất quan tâm mà bật nhạc trong xe, khúc ca chậm rãi làm người nghe cảm thấy tâm trạng yên bình.

Tâm trạng chập chờn lúc nãy của Lam Tử Thất cũng đã dịu xuống dưới sự trấn an của âm nhạc.

Cô không khỏi quay qua nhìn Tống Đình một chút.

Tống Đình là một người đàn ông có vóc dáng hết sức bình thường, ngũ quan cũng không nổi trội, nhưng mà khá thu hút, nhìn một chút làm cho người ta cảm thấy đặc biệt dễ chịu.

Bình thường Lam Tử Thất sẽ không chú ý đến con người này, hiện tại mới phát hiện mặc kệ là khí chất hay là đạo đức của Tống Đình có vẻ như đều không phải là thứ mà người bình thường có

“Trình độ của anh là gì vậy?”

Lam Tử Thất không khỏi mở miệng hỏi.

Tống Đình hơi bất ngờ, trả lời theo bản năng: “Học vị song thạc sĩ.”

“Song bằng thạch sĩ? Trình độ của anh cao như vậy mà anh lại làm trợ lý đặc biệt cho Diệp Ân Tuấn, anh không cảm thấy đáng tiếc hả?”

Lam Tử Thất chỉ là một người tốt nghiệp đại học, bằng thạc sĩ đối với cô mà nói đã rất ngầu rồi.

Cô vẫn cho rằng trợ lý đặc biệt ở bên cạnh của Diệp Ân Tuấn chỉ đến trình độ đại học là tốt rồi.

Tống Đình lại cười nói: “Tôi học đại học ở nước Mỹ, là Diệp tổng đã giúp tôi tốt nghiệp đại học, sau đó cho tôi mượn tiền đến nước Mỹ để thi bằng thạc sĩ, nếu như không có Diệp tổng thì không có tôi của hiện tại, cho nên sau khi tốt nghiệp thì trở về để trả nợ.”

“Diệp Ân Tuấn có tiền như vậy, không thiếu chút tiền này của anh đâu.”

Lam Tử Thất thật sự nói thật, cô chính là không vừa mắt Diệp Ân Tuấn, cứ luôn cảm thấy Diệp Ân Tuấn không phải là một người chính nghĩa, hoặc là nói bản thân Lam Tử Thất là một người có thù người giàu, đến mức không có cảm tình gì với thế hệ nhà giàu thứ hai.

Nếu không phải là bởi vì Thẩm Hạ Lan cứ thích Diệp Ân Tuấn, vậy thì cả đời này cô cũng sẽ không thèm nhìn Diệp Ân Tuấn một cái nào.

Nhưng mà nói ra thì cô cũng được Thẩm Hạ Lan giúp đỡ hoàn thành đại học.

Nghĩ tới chỗ này, cảm thấy cũng có điểm giống với Tống Đình, không biết tại sao trong lòng của Lam Tử Thất lại tuôn ra một cảm giác kỳ lạ.

Tống Đình lại lắc đầu nói: “Không thể nói như thế được, cho dù Diệp tổng có tiền đi nữa thì đó cũng là tiền của Diệp tổng, ông chủ không có nghĩa vụ phải giúp đỡ tôi, không phải sao? Nhưng mà lúc tôi đang cần sự giúp đỡ nhất thì Diệp tổng đã giúp tôi, thậm chí chưa từng kêu tôi trả tiền. Con người sống trên đời này có ơn phải báo, không có Diệp tổng thì chắc có lẽ là hiện tại tôi cũng chỉ là một lưu manh tốt nghiệp trung học, còn không biết bây giờ đang làm cái gì đâu.”

Nghe Tống Đình nói như vậy, lần đầu tiên Lam Tử Thất không mở miệng phản bác đối với Diệp Ân Tuấn.

Xem ra là trước kia có chút thành kiến đối với Diệp Ân Tuấn.

Có lẽ là nhà giàu đời thứ hai có một vài người tốt tồn tại?

Lam Tử Thất tự hỏi một mình, cũng không nói gì nữa.

Tống Đình cũng không chủ động nhắc đến chuyện gi, không khí trong xe có chút xấu hổ, ngược lại có chút yên tĩnh, không biết là âm nhạc hay là bởi vì tâm sự của con người.

Thẩm Hạ Lan ngồi ở đằng sau nhìn bọn họ trò chuyện, đột nhiên cảm thấy thật ra bọn họ rất thích hợp với nhau.

Mặc dù nói Tống Đình chỉ là một trợ lý đặc biệt, nhưng mà Thẩm Hạ Lan biết những năm gần đây tiền mà Tống Đình thiếu Diệp Ân Tuấn đã sớm trả lại hết rồi, đồng thời còn mở công ty với Diệp Ân Tuấn, chính bản thân anh ta cũng có cổ phần. Nếu như ném bỏ thân phận trợ lý đặc biệt của Diệp Ân Tuấn, Tống Đình cũng được coi như là một người có tiền, nhưng mà Tống Đình khiêm tốn mà thôi.

Những chuyện này là Thẩm Hạ Lan biết được từ chỗ của Diệp Ân Tuấn trong những lúc vô tình.

Là do Tống Đình không muốn rời khỏi Diệp Ân Tuấn và tập đoàn Hoàn Trí, chứ nếu không thì dựa vào thực lực kinh doanh hiện tại của Tống Đình, ra ngoài mở một công ty cũng được nữa. Hoặc là không làm cái gì hết, chỉ đợi đến lúc chia hoa hồng thì cũng có một cuộc sống vô cùng nhàn nhã.

Mặc dù Lam Tử Thất nhìn có vẻ như là một cô gái mạnh mẽ, rất hung hãn, nhưng thật ra cô ấy chỉ dùng những thứ này để che giấu đi sự yếu đuối và bất lực của mình mà thôi.

Cô là một người phụ nữ cần có cảm giác an toàn nhất.

Nhưng mà bình thường Lam Tử Thất sẽ cảm thấy chướng mắt đối với những nhà giàu thái hệ hai, hoặc là từ lúc mới bắt đầu đã ghét bỏ, đến mức Thẩm Hạ Lan muốn giới thiệu vài chàng trai giàu có cho Lam Tử Thất, cuối cùng cũng không giải quyết được cái gì.

Bây giờ Lam Tử Thất lại có chút ý với Tống Đình, cô thật sự rất hi vọng hai người bọn họ có thể nước chảy thành sông.

Đều là trẻ mồ côi, đều biết loại mùi vị cô đơn, có lẽ là có thể trân trọng lẫn nhau cũng không chừng.

Nhưng mà lớp giấy mỏng này Thẩm Hạ Lan không vội vàng phá bỏ nó.

Cô xoay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật nhanh chóng trôi đi ở bên ngoài, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo phương hướng tốt.

Có lẽ là cuộc sống tốt đẹp của cô và Diệp Ân Tuấn cũng không xa.

Nghĩ như vậy, cô đột nhiên hơi nhớ Diệp Ân Tuấn.

Nhớ dáng vẻ ghen tuông của Diệp Ân Tuấn hồi lúc nãy, Thẩm Hạ Lan không khỏi cười khẽ một tiếng.

Mặc dù là Lam Tử Thất đang nghe nhạc nhưng mà vẫn chú ý đến Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy một mình Thẩm Hạ Lan ngu ngơ nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy phiền muộn.

“Bà chủ nhà các anh có phải là bị Diệp Ân Tuấn cho uống thuốc mê gì hay không hả, anh nhìn xem bộ dạng gió xuân phơi phới của cậu ấy đi, quả thật chỉ có hơn tám năm trước chứ không kém chút nào.”

Lam Tử Thất thấp giọng nói với Tống Đình, không nhịn được mà bán rẻ Thẩm Hạ Lan.

“Tám năm trước?”

“Anh không biết hả? Thẩm Hạ Lan đối với Diệp Ân Tuấn là vừa gặp đã yêu đó, lúc đó Diệp Ân Tuấn còn có bạn gái nữa kìa, cậu ấy bị Diệp Ân Tuấn mê hoặc đến nỗi không còn gì hết. Cũng không biết bị cái gì nữa, sau khi trở về ký túc xá thì cứ là có trạng thái như vậy đó, anh nói xem đều là mẹ của hai đứa bé rồi, sao vẫn giống như thiếu nữ hoàn xuân như thế này, chắc chắn là Diệp Ân Tuấn đã bỏ thuốc mê gì cho cậu ấy rồi.”

Lam Tử Thất càng nhìn càng thấy giống.

Nhìn hoa đào đang nở rộ trên gương mặt của Thẩm Hạ Lan, trong mắt ẩn chứa thâm tình, người không biết còn tưởng rằng là Diệp Ân Tuấn đang đứng ở bên ngoài xe.

Sau khi Tống Đình nhìn Thẩm Hạ Lan thông qua kính chiếu hậu thì cười nói: “Tình cảm giữa bà chủ với Diệp tổng là khắc cốt ghi tâm, có rất nhiều chuyện không phải là người ngoài như chúng ta nhìn vào thấy không xứng thì chính là người ta không xứng, thật ra thì tình yêu cũng giống như là con người uống nước vậy đó, ấm lạnh tự biết, cô thấy người đó chưa chắc gì sẽ đối xử tốt với cô ấy nhưng mà ai có thể biết được người kia đã vì cô ấy mà trả giá cả sinh mạng của mình đâu chứ. Ở nước Mỹ, lúc mà bà chủ rơi xuống nước, sóng biển lớn như vậy ai cũng không dám nhảy xuống, Diệp tổng chẳng hề nghĩ ngợi gì liền nhảy xuống. Áp lực ở phía dưới quá lớn, nhân viên cứu hộ cũng không thể chịu đựng được, vậy mà Diệp tổng lại duy trì ở dưới nước hơn một tiếng đồng hồ, lúc đi lên cả người đều đông cứng, nhưng mà trong lúc hôn mê vẫn gọi tên của bà chủ.”

Nghe Tống Đình nói như vậy, Lam Tử Thất không lên tiếng, cũng không phản bác.

Cô đột nhiên cảm thấy cách nhìn của mình đối với Diệp Ân Tuấn hồi lúc trước có lẽ thật sự phiến diện.

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc hiện tại của Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc Lam Tử Thất cũng thở một hơi rồi nói: “Anh là trợ lý đặc biệt của Diệp Ân Tuấn, đương nhiên là anh sẽ nói giúp cho anh ta rồi, dù sao thì tôi cũng mặc kệ, sau này Diệp Ân Tuấn mà đối xử với Hạ Lan không tốt thì tôi vẫn sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu.”

“Ừ.”

Tống Đình đột nhiên cảm thấy Lam Tử Thất là một cô gái mạnh miệng nhưng mềm lòng.

Thật ra thì cô đã thay đổi cách nhìn đối với Diệp Ân Tuấn, đáng tiếc là không muốn thừa nhận.

Anh ta cười cười, không nói cái gì nữa.

Xe chạy đến bệnh viện trung tâm thành phố rất nhanh.

Tống Đình dừng xe ở sát cổng bệnh viện, nói với Thẩm Hạ Lan: “Bà chủ, bà chủ với cô Lam xuống xe chờ tôi một lát đi, để tôi đi đỗ xe.”

“Đưa chìa khóa cho tôi đi, anh ôm Tử Thất vào trong gặp bác sĩ, đông lạnh cả một đêm rồi, hai chân đều tê hết, cũng không biết là có bị cảm lạnh hay không nữa, tôi quen thuộc bệnh viện này mà, để tôi đi đỗ xe là được.”

Thẩm Hạ Lan lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, lúc này mới phát hiện đã đến cửa bệnh viện rồi, cô đã có ý muốn tác hợp cho Lam Tử Thất và Tống Đình, đương nhiên là Thẩm Hạ Lan phải tạo cơ hội cho bọn họ.

Lam Tử Thất có chút ngượng ngùng.

“Tớ thấy hay là chờ cậu đi cùng nhau luôn đi.”

“Ôi chao, từ lúc nào mà cậu lại trở nên làm kiêu như thế hả? Tống Đình quen thuộc chỗ này lắm, để anh ta đi cùng với cậu đi, tớ cũng yên tâm hơn một chút, huống hồ gì dừng xe xong tớ còn phải đi mua hoa quả cho Ân Tuấn nữa, Nghê Nghê cũng muốn ăn một chút, để Tống Đình làm cho tớ yên tâm hơn.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan để Tống Đình ngây ra một lúc, nhưng mà đối với mệnh lệnh của Thẩm Hạ Lan, Tống Đình vẫn vô cùng nghe lời.

“Cô Lam, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cô thật tốt.”

Câu nói này làm gương mặt của Lam Tử Thất ửng đỏ.

“Không phải đâu, tớ chỉ là không quen làm phiền người khác mà thôi.”

Lam Tử Thất nhỏ giọng nói.

Tống Đình nhàn nhạt nở nụ cười: “Không có chuyện gì đâu, công việc của tôi chính là giải quyết phiền phức cho Diệp tổng và bà chủ mà, hơn nữa cô cũng không phải là phiền phức.”

Câu nói cuối cùng trực tiếp làm cho Lam Tử Thất nói không ra lời.

Nhìn bộ dạng như thế này của hai người bọn họ, Thẩm Hạ Lan trực tiếp đuổi bọn họ xuống xe.

“Mau dẫn Tử Thất đi khám bác sĩ đi, chậm trễ xảy ra chuyện gì thì sao, đến lúc đó xem tôi xử anh như thế nào.”

Thẩm Hạ Lan đẩy Tống Đình xuống xe.

Tống Đình có chút bất lực, nhưng mà cũng không nói cái gì, trực tiếp ôm Lam Tử Thất đi vào trong bệnh viện.

Thẩm Hạ Lan càng nhìn càng cảm thấy hai người kia rất xứng đôi.

Đúng vậy.

Không nghĩ đến là Thẩm Hạ Lan còn có một ngày làm bà nguyệt đó nha.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan ngu ngơ nở nụ cười, trực tiếp dừng xe ở trong bãi đỗ xe, sau đó đi siêu thị gần đó mua một ít hạt sen cùng một chút sữa bò cho Thẩm Nghê Nghê.

Lúc trở lại phòng bệnh, Thẩm Nghê Nghê vừa mới ngủ, Diệp Ân Tuấn đặt quyển truyện ở trong tay xuống, hiển nhiên là lúc nãy vừa mới kể chuyện cổ tích cho Thẩm Nghê Nghê nghe.

Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan trở về, đáy mắt Diệp Ân Tuấn lướt qua một tia vui mừng, nhưng mà vừa thoáng qua liền biến mất ngay, lập tức trưng ra biểu cảm vô cùng lạnh lùng.

Giả vờ!

Tiếp tục giả vờ đi!

Trong lòng thì Thẩm Hạ Lan đang phỉ bán, lại đưa hạt sen qua cho Diệp Ân Tuấn.

“Nè, mua cho anh đó.”

“Không thèm, em vẫn nên mua đồ ăn ngon cho bạn thân của em đi.”

Diệp Ân Tuấn vừa mới mở miệng chính là vị chua cực kỳ.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhăn nhăn cái mũi, ngửi ngửi khắp nơi, vô cùng nghiêm túc mà hỏi: “Có vị gì thế?”

“Vị gì?”

Diệp Ân Tuấn bị vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Hạ Lan dọa sợ, vội vàng ngửi theo.

Anh hít hít cái mũi, ngửi trái ngửi phải, giống như là một con chó cỡ lớn.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nở nụ cười.

“Diệp Ân Tuấn, không cảm thấy là trong phòng này có vị của mùi giấm chua hả? Cũng không biết là bình giấm nhà ai bị đổ nữa, quả thật hun chết người khác mà.”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên sững sờ, lúc này mới phát hiện là mình bị Thẩm Hạ Lan đùa giỡn.

Anh ghét bỏ nhìn Thẩm Hạ Lan một cái: “Ấu trĩ.”

“Đúng vậy đó, có người ngay cả phụ nữ mà cũng ghen tuông, đúng là ngây thơ quá đi. Nhưng mà bộ dạng lúc nãy của anh giống như là một con chó lớn vậy đó, tiêu rồi, em thế mà lại quên cầm điện thoại chụp lại.”

“Thẩm Hạ Lan!”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình đã bị khiêu chiến.

Người phụ nữ này càng ngày càng không biết trời cao đất rộng, hiện tại lại còn dám ví von anh giống như là một con chó có đúng không.

Xem ra nếu như anh không xử lý cô thì cô thật sự muốn làm phản?

Diệp Ân Tuấn đứng dậy theo bản năng, Thẩm Hạ Lan bị dọa xoay người chạy đi, đột nhiên lại trượt chân một cái.

“A!”

Trong nháy mắt cô sắp ngã xuống mặt đất, có một đôi tay rắn chắc có lực trực tiếp nắm ở eo của cô, trong cảm giác choáng váng Thẩm Hạ Lan rơi vào trong một lòng ngực vô cùng nóng bỏng mà quen thuộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK