Biết rõ là cứu mình có thể sẽ bị trừng phạt nặng như thế, nhưng mà vẫn muốn ra tay, mặc kệ là khổ nhục kế hay là thật lòng, Diệp Ân Tuấn biết là trái tim của mình đã mềm rồi.
“Đưa anh ta đi thôi, nếu như Hàn Khiếu đã không trân trọng đứa con này, vậy thì cứ để anh ta trở về bên cạnh tôi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì đỡ Hàn Hi Thần dậy, lại nghe thấy một tiếng rên rỉ.
“Cái cậu này, có phải là cảm thấy tôi chưa chết còn muốn bổ cho tôi thêm mấy dao không hả? Diệp Ân Tuấn, tôi không phải là người của cậu, cái gì mà gọi là trở về bên cạnh cậu chứ?”
Giọng nói của Hàn Hi Thần rất nhỏ, hơi thở rất yếu, nhưng mà lúc nghe thấy câu nói này của anh ta, ba người đều sửng sốt một trận.
“Cậu Hàn.”
Dao Lạc bỗng nhiên tránh khỏi Thẩm Hạ Lan, lập tức nhào tới.
“Cậu Hàn, anh đã tỉnh rồi! Anh có đau không, một lát nữa em ra ngoài tìm thuốc giảm đau cho anh, em…”
“Đừng nói nữa, ồn ào quá!”
Hàn Hi Thần gầm nhẹ một tiếng, cau mày.
Dao Lạc lập tức ngậm miệng, nhưng mà trong mắt đều là quan tâm lo lắng.
Hàn Hi Thần lại không nhìn cô ta, mà là nâng mắt nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn.
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, nhưng mà Hàn Hi Thần có thể nhìn thấy lúc này Diệp Ân Tuấn vô cùng đáng yêu, vô cùng ấm áp.
“Sao cậu lại đến đây?”
“Đến đây xem xem anh chết chưa, nếu như chết rồi thì tôi nhặt xác cho anh, tôi đã xây một ngôi mộ trên mảnh đất trống ở bên cạnh Nam Phương.
Nếu như anh không còn sống, tôi có thể chôn cất anh ở bên cạnh Nam Phương, mất công có một mình Nam Phương ở dưới cô đơn.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói, giọng điệu băng lãnh không ấm áp, lại làm cho Hàn Hi Thần nhếch môi nở nụ cười.
“Cậu ước gì tôi chết đi đúng không hả? Diệp Ân Tuấn, buông tôi ra, các người không thoát khỏi đây được đâu, trở về từ con đường cũ là chuyện không thể nào, chắc chắn là bây giờ đang bị canh giữ nghiêm ngặt, có lẽ là rừng núi đã bị bao vây, các người không thể thoát khỏi đây được.
Chỉ còn có một con đường sống, nếu như các người đi ra khỏi đây thì đó chính là con đường chết, nếu như các người chết rồi, ai nhặt xác cho tôi đây?”
Hàn Hi Thần ho khan, giãy dụa đứng dậy từ trên người Diệp Ân Tuấn.
Dao Lạc thấy vậy thì vội vàng đỡ anh ta.
“Cậu Hàn.”
Lúc này, Hàn Hi Thần mới nhìn cô ta.
“Sao lại khiến cho mình chật vật như thế, xấu hổ chết đi được.”
Lời nói của Hàn Hi Thần làm Dao Lạc vội vàng cúi đầu xuống: “Lúc hành động trong rừng sâu, để tiện hành động cho nên đã ăn mặc như thế này.”
“Đỡ tôi ngồi xuống.”
Hàn Hi Thần được Dao Lạc đỡ lấy, Diệp Ân Tuấn cũng không tiếp tục chạm vào anh ta nữa, mà là trở về bên cạnh Thẩm Hạ Lan, ôm Thẩm Hạ Lan ở trong ngực.
Thẩm Hạ Lan dựa vào anh, cười nói: “Em cảm thấy anh ta nói rất đúng, bây giờ trời tối dưới ánh đèn, có làm như thế nào Hàn Khiếu cũng không nghĩ đến chúng ta ở đây.”
“Đúng vậy, nghỉ ngơi một chút đi.”.
Danh Sách Chương: