“Hạ Lan!”
“Mommy!”
Thẩm Nghê Nghê cũng sợ hãi.
Diệp Ân Tuấn vội vàng buông Thẩm Nghê Nghê xuống, chạy như bay đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, kéo Thẩm Hạ Lan đang bị dọa mất hồn ra ngoài.
“Có bị thương ở đâu không? Có bị phỏng không?”
Mặt Diệp Ân Tuấn trắng bệch.
Thẩm Hạ Lan ngây ngốc lắc đầu, cảm giác lúc nãy bản thân cô giống như một đứa ngốc.
“Em, em chỉ là thấy nồi hơi nghiêng, đang định chỉnh lại cho ngay ngắn, không ngờ nồi nóng quá, rồi sau đó em đang cầm chén, em sợ bể chén, nên, nên..”
Cô thật sự không thể nói tiếp câu sau.
Chén không bị gì, cô đang bảo vệ mà, chỉ tiếc nồi lại rơi xuống đất.
Trước giờ Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ cảm thấy cô có thể làm ra chuyện xấu hổ đến thế, nhưng bây giờ không ngờ lại làm ra rồi, cô rất muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Diệp Ân Tuấn cũng không để ý đến sự lúng túng của cô, kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trước ra sau một lượt, phát hiện Thẩm Hạ Lan không bị gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
‘Em lại sofa ngồi đi, chỗ này giao cho anh.”
Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan đến ghế sofa ngồi xuống, thuận tay cầm cái chén không của cô đi.”
Thẩm Nghê Nghê còn chưa hết hoảng sợ nhìn bọn họ.
Diệp Ân Tuấn lại nói với Thẩm Nghê Nghê: “Lại đây chơi với mommy, rót cho mommy ly nước đi.”
“Dạ dạ dạ!”
Lúc này Thẩm Nghê Nghê mới bừng tỉnh, vội vàng đi rót nước.
Thẩm Minh Triết và ba mẹ Thẩm nghe tiếng cũng chạy ra xem, khi bọn họ nhìn thấy cảnh này, cũng có hơi cạn lời.
Thẩm Minh Triết còn lắc đầu nói: “Có phải phụ nữ sau khi gả chồng rồi thì chỉ số thông minh sẽ hạ thấp không?”
“Thằng nhóc thối, con nói gì đó?”
Mẹ Thẩm gõ trán Thẩm Minh Triết.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy quá mất mặt rồi, chẳng những bị con trai con gái nhìn thấy, mà ba Thẩm và mẹ Thẩm cũng thấy, thậm chí ngay cả Lam Tử Thất và Tống Đình cũng chạy ra.
Lúc này cô thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Được rồi, không có việc gì, mọi người đi làm chuyện của mình đi. Chỗ này để tôi dọn dẹp.”
Diệp Ân Tuấn thấy lúc này Thẩm Hạ Lan co đầu ngồi trên ghế sofa như con đà điểu, hơi đau lòng.
Mọi người lại quay về phòng, chỉ có Thẩm Nghê Nghê ở lại.
Cô bé đưa nước ấm cho Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Mommy, mẹ uống miếng nước cho đỡ sợ.”
“Cảm ơn con.”
Thẩm Hạ Lan thấy mất mặt chết rồi, nhưng cũng không thể nói gì trước mặt con cái.
Nhận ly nước uống một hớp, Thẩm Nghê Nghê hơi mất tự nhiên nói: “Mommy, con xin lỗi vì chuyện lúc nãy, con sai rồi, con không nên đóng sầm cửa lại, không nên nổi giận với mommy. Daddy đã dạy con, mẹ đừng giận có được không?”
Cô bé lắc lư cánh tay Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt đáng thương kia, sao Thẩm Hạ Lan nỡ mắng cô bé được chứ.
“Không sao, mommy không giận.”
“Có phải mommy vì con nên mới quăng nồi không?’
Trí tưởng tượng của con nít vô cùng phong phú, vừa mới nói xong câu này, Thẩm Hạ Lan lại đỏ mặt.
“Không có, mommy không cẩn thận thôi.”
“Vậy mommy có bị thương ở đâu không?”
“Không có.”
Thẩm Hạ Lan ôm Thẩm Nghê Nghê ngồi lên người cô, ánh mắt bất giác nhìn về hướng phòng bếp.
Diệp Ân Tuấn đã xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp.
Một người đàn ông ở trong phòng bếp nhưng lại không có chút không đúng nào, ngược lại làm cho người ta có cảm giác có một tia ấm áp chảy qua tim.
“Daddy đẹp trai quá đi!”
Thẩm Nghê Nghê lại lộ ra ánh mắt sáng lấp lánh, nhưng cũng đã nói ra tiếng lòng của Thẩm Hạ Lan.
Lúc này Diệp Ân Tuấn thật sự rất đẹp trai.
Cô cười ngây ngốc, cô và Thẩm Nghê Nghê giống hệt như hai người mê trai, mãi nhìn Diệp Ân Tuấn dọn dẹp sạch sẽ, rồi bắt đầu rửa rau xắt rau, sau đó nấu mì.
Một chuỗi động tác nối liền với nhau.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô có ngắm bao nhiêu lần cũng sẽ không chán.
Sau khi Diệp Ân Tuấn nấu mì xong, lập tức nhìn thấy hai người phụ nữ một lớn một nhỏ đang nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh ánh sao, cảm thấy cực kỳ thõa mãn. Cảm giác thõa mãn này còn sung sướng hơn khi anh ký được hợp đồng ba trăm tỷ nữa.
“Lại đây ăn.”
Anh gọi Thẩm Hạ Lan và Thẩm Nghê Nghê.
Thẩm Nghê Nghê đã ăn rồi, bây giờ nhìn thấy thức ăn do Diệp Ân Tuấn nấu, lại chạy đến ăn ké.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại hơi ngượng ngùng.
Diệp Ân Tuấn cười lắc đầu, rót cho cô một ly sữa nói: “Hôm nay là một ngày đáng chúc mừng, chúc mừng em cuối cùng lại có thân phận.”
“Cảm ơn.”
Tất cả những chuyện không vui giống như vào giờ phút này đều đã tan biến hoàn toàn. Bọn họ mang theo dự tính lúc đầu, mang theo niềm vui vẻ lúc đầu mà ăn mừng.
Cho dù chỉ là một bát mì đơn giản, một ly sữa bò nóng, nhưng bọn họ vẫn nếm được mùi vị của sự hạnh phúc.
Buổi chiều, người nhà họ Hoắc đến, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn cản ở ngoài.
Thẩm Hạ Lan biết, nhưng lại vờ như không biết.
Đối mặt với bà cụ Hoắc, cô cũng có chút tình cảm thân thiết, nhưng cô cũng đã tự nhận rằng cô đã làm quá đủ cho bà cụ Hoắc rồi.
Bây giờ bà cụ Hoắc lại không phân rõ đúng sai, lại vì một Dư Khinh Hồng mà đối xử với cô như thế, nói thật, nếu nói trong lòng Thẩm Hạ Lan không có khúc mắc là không thể nào.
Sau khi người nhà họ Hoắc đi rồi, Tiêu Ái lại đến, vẫn bị cản lại ở ngoài.
Mãi đến khi chiều tà, Hoắc Chấn Đình gọi điện thoại đến, Thẩm Hạ Lan vẫn không nghe máy.
Không còn cách nào khác, Hoắc Chấn Đình gửi tin nhắn cho cô, xin lỗi rất nhiều, bảo cô đừng để trong lòng, anh sẽ giải quyết chuyện chuyện này sau.
Nhìn những lời này, Thẩm Hạ Lan cũng không quá mong chờ.
Xử lý?
Xử lý thế nào?
Cãi nhau với bà cụ Hoắc vì cô sao?
Thẩm Hạ Lan cũng không phải cảm thấy tấm lòng nguội lạnh, chỉ cảm thấy rất khó chịu, cảm giác này không thể diễn tả bằng một hai câu được.
Cô dứt khoát bỏ mặc mọi chuyện, không nghĩ gì hết, nhốt mình trong phòng bắt đầu thiết kế trang sức.
Đã trả xong tiền đặt cọc cho cửa hàng Một đời một kiếp một đôi, có lẽ là vì sự cố chấp của phụ nữ đối với tình yêu, cô thật sự hy vọng có thể để lại dấu vết vĩnh viễn cùng Diệp Ân Tuấn ở cửa hàng trang sức này.
Lúc trước quen thiết kế ô tô, bây giờ lại thiết kế trang sức, Thẩm Hạ Lan cảm thấy bản thân không thạo nghề cho lắm, không khỏi nhờ sự trợ giúp của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nghĩ nghĩ, vẽ một hình vẽ đơn giản lên bản thảo, lập tức làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất động lòng.
Đó là một sợi dây leo.
Diệp Ân Tuấn nói lá cây bên trên là anh, dây leo là Thẩm Hạ Lan, hai người quấn quýt lấy nhau, dính nhau cả đời, không rời không bỏ.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên phát hiện thường thì cái đơn giản nhất chính là cái hạnh phúc nhất.
Hai người vội vã cầm bản vẽ đưa đến cửa hàng trang sức Một đời một kiếp một đôi.
Nhân viên bên đó nhanh chóng xác định khuôn mẫu.
Diệp Ân Tuấn yêu cầu làm gấp, bên đó cũng đồng ý.
Nhìn Diệp Ân Tuấn sốt ruột như vậy, Thẩm Hạ Lan không khỏi bật cười.
Cô cảm giác hạnh phúc đang len lén đến gần cô.
Thẩm Hạ Lan ôm cánh tay Diệp Ân Tuấn, hai người đi ra ngoài ăn một bữa tối ngọt ngào. Sau đó Diệp Ân Tuấn lại dẫn cô đi dạo chợ đêm, ngắm cảnh đêm.
Cô cảm thấy như muốn bay lên.
Lúc về nhà đã hơn nửa đêm.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngay ngoài cửa biệt thự.
Tâm trạng tốt đẹp bị phá hỏng một chút, nhưng vẫn dừng xe lại.
“Bộ trưởng Tiêu, đã trễ thế này rồi, có việc gì sao?”
Xưng hô xa lạ của Thẩm Hạ Lan làm trong lòng Tiêu Ái có hơi khó chịu.
“Dì cũng nghĩ giống chú của con, ngày mai dì và chú con định dẫn con đến đồn cảnh sát làm chứng minh nhân dân trước, những thứ còn lại chờ sau này dì và chú của con từ từ bàn lại với bà cụ sau.”
Tiêu Ái cũng rất sốt ruột về vấn đề thân phận của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lại lạnh nhạt nói: “Không cần.”
“Hạ Lan, dì biết trong lòng con khó chịu, chuyện này cũng do dì làm không tốt, nhưng con cũng không thể vì giận dì mà không để ý đến chuyện chứng minh nhân dân được. Nếu không có chứng minh nhân dân thì không thể nào sống được trong thế giới này. Nghe lời dì, ngày mai chúng ta đi ngay. Dì nghĩ bà cụ cũng sẽ đồng ý thôi.”
“Con nói không cần, con đã làm chứng minh nhân dân rồi. Không cần thiết nhất quyết phải dựa vào nhà họ Hoắc. Cũng giống như thân phận bây giờ của con, con tên Thẩm Hạ Lan, cũng không nhất định phải là con cháu nhà họ Hoắc mới được. Trời tối rồi, đêm khuya đường vắng, mời bộ trưởng Tiêu hãy về đi.”
Thẩm Hạ Lan nói một cách bình tĩnh, lại làm Tiêu Ái ngẩn ra,
“Làm chứng minh nhân dân rồi? Sao lại thế được? Tất cả giấy chứng nhận đều do chú con giữ, đừng nói là con đi làm giấy tờ giả đó nha? Hạ Lan, con nghe dì nói…”
“Xin lỗi, con mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong rồi lập tức đóng cửa sổ xe đi vào biệt thự, không hề có ý định tiếp tục nói chuyện với Tiêu Ái.
Từ đầu đến cuối, Diệp Ân Tuấn đều không nói gì, nhưng sau khi xe dừng lại rồi, lại nói với người giúp việc đứng bên cạnh: “Kêu người lái xe đưa bộ trưởng Tiêu về, trễ quá rồi, đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
Thấy Diệp Ân Tuấn làm như thế, Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì, lên lầu một mình.
Sau khi Diệp Ân Tuấn bước vào, ôm lấy cô từ phía sau nói: “Cho dù là lúc nào thì em vẫn còn có anh. Hơn nữa anh cảm thấy bộ trưởng Tiêu và Hoắc Chấn Đình thật lòng muốn tốt cho em, tuy có đôi khi chuyện bọn họ làm còn có sơ sót, nhưng họ đều hết lòng vì em. Em không thể phủ nhận tất cả được.”
“Em biết. Bộ trưởng Tiêu áy náy đối với em, chú cũng bù đắp cho em, em hiểu hết. Em cũng không phải cố ý nhằm vào họ, nhưng mà trong lòng lại thấy khó chịu. Đó là nhà của em, là người nhà của em, nhưng bây giờ bà cụ lại muốn đi tin một người ngoài, có lẽ bà còn cảm thấy em lòng dạ hẹp hòi nữa.”
Thẩm Hạ Lan cười khổ.
Diệp Ân Tuấn khẽ nói: “Bà ta già rồi, khó tránh khỏi sẽ hồ đồ, huống chi em cũng biết thủ đoạn của Dư Kinh Hồng rồi, cô ta cũng chỉ có thể lừa gạt mấy người già. Chờ sau này sự thật được phơi bày, bà cụ Hoắc sẽ hối hận, đến lúc đó sẽ đối xử tốt với em hơn.”
“Em không cần.”
Diệp Ân Tuấn đương nhiên nghe ra được đây chỉ là lời Thẩm Hạ Lan nói khi tức giận.
“Được, người khác không thương em thì anh thương em, loại người như Dư Khinh Hồng, cho dù không ai xử cô ta, cũng có trời phạt. Người tự làm bậy không thể sống yên, yên tâm đi.”
“Nói cứ như anh là ông trời vậy.”
Thẩm Hạ Lan bật cười vì những lời nói của anh.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, không khỏi hơi động tình.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn đang cố nhịn xuống, không khỏi ngượng ngùng nói: “Em đã qua một tháng, bác sĩ nói đã được rồi. Nếu anh muốn, em…”
“Ngủ đi.”
Diệp Ân Tuấn căng chặt cơ thể, nhưng vẫn nhịn, chuyện này làm Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ.
“Em thật sự không sao hết.”
“Chờ thêm chút nữa đi. Em vừa mới qua một tháng, không chịu nổi dày vò. Yên tâm, anh không sao.”
Câu nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Có một người quan tâm săn sóc như vậy ở bên, cô còn cần gì nữa chứ?