Ngay khi Hoắc Chấn Ninh vừa nói xong thì nghe được bên ngoài có tiếng loảng xoảng, giống như tiếng đĩa sứ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Thẩm Hạ Lan giật thót tim một hồi thì thấy Tiêu Nguyệt đẩy cửa ra, sắc mặt tái nhợt lộ vẻ nhẫn nhịn, nhưng lại mang theo tia đau lòng nhìn Hoắc Chấn Ninh.
Nhất thời, Thẩm Hạ Lan đột nhiên thấy mình là kẻ có tội, đã gián tiếp làm tổn thương Tiêu Nguyệt.
“Cả đời cũng không được? Hoắc Chấn Ninh, đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng ông đúng không?”
Hai ngày nay Tiêu Nguyệt đã khóc hết nước mắt của cả đời, tuy lúc này rất buồn nhưng hai mắt bà lại khô khốc, không rơi được giọt nước mắt nào nữa.
Hoắc Chấn Ninh hơi né tránh nhưng vẫn nói nhỏ: “Chúng ta đã bỏ lỡ nhau kiếp này, kiếp sau tôi sẽ trả lại cho bà.”
“Kiếp này còn chưa hết, ông hứa với tôi kiếp sau làm gì? Hoắc Chấn Ninh, ông có còn nhớ lời hứa của ông với tôi không? Ông từng nói đời này ông sẽ đối xử tốt với tôi, sẽ chiều chuộng tôi như công chúa, vậy mà bây giờ ông đối xử với tôi như thế này sao?”
Giọng Tiêu Nguyệt mang theo chút châm chọc, nhưng lại khiến Hoắc Chấn Ninh không ngẩng đầu lên được.
“Bà hãy coi như tôi chưa nói những lời lúc trước đi, đời này tôi đã phụ bà, bà muốn hận, muốn mắng tôi thế nào cũng được, tôi sẽ không trách bà.”
“Ông không trách tôi? Hoắc Chấn Ninh, nhưng ông có biết có thể tôi sẽ oán trách ông không? Tôi nói cho ông biết, dù kiếp này ông đối xử với tôi thế nào, trừ khi tôi nói buông tay, nếu không dù có chết, tôi cũng phải chết cùng ông! Ông bớt nói những lời vô nghĩa đó với tôi đi!”
Tiêu Nguyệt nói xong thì đặt thức ăn đã nấu xong lên bàn, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Thẩm Hạ Lan hơi lo lắng cho Tiêu Nguyệt, cô liếc mắt nhìn Hoắc Chấn Ninh, còn chưa lên tiếng đã nghe ông ta nói: “Đi xem bà ấy đi, đừng để bà ấy xảy ra chuyện.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đuổi theo.
Diệp Ân Tuấn nhìn Hoắc Chấn Ninh bằng ánh mắt thăm dò.
“Chú hai, chú có nỗi niềm khó nói gì à?”
Mặc dù lời Diệp Ân Tuấn nói là câu hỏi nhưng lại mang tính khẳng định hơn.
Đời này Hoắc Chấn Ninh rất vất vả, cứ tưởng có thể một mình chịu đựng, nhưng nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy ông lại cảm thấy hơi buồn.
“Cháu nhìn từ đâu?”
“Ánh mắt của chú.
Trong mắt chú toàn là Tiêu Nguyệt, nhưng chú lại nói lời làm tổn thương bà ấy, thậm chí không muốn ở bên bà ấy.
Chúng ta đều là đàn ông, cháu cảm thấy có lẽ cháu hiểu được tâm tư của chú.”
Diệp Ân Tuấn không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, nhưng Hoắc Chấn Ninh nghe lời này lại thấy hơi sửng sốt, sau đó cười khổ.
“Vậy điều mà cháu cũng nhìn ra được, Tiêu Nguyệt cũng nhìn ra được đúng không? Thế mà chú còn tưởng mình thông minh lắm, nhẫn nhịn nỗi đau, làm tổn thương bà ấy, hoá ra lại chỉ là trò cười.”.
Danh Sách Chương: