Diệp Tranh cũng đi theo phía sau đến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là mồ hôi, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cười nói: “Mẹ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Tranh hình như lớn hơn rồi, loáng thoáng có vẻ cao hơn Diệp Minh Triết một chút.
“Tranh Tranh, con cũng theo bọn họ ra ngoài luyện công buổi sáng sao?”.
ngôn tình hài
“Ừm, rèn luyện nhiều thân thể tương đối khỏe ạ.”
Lúc Diệp Tranh cười lộ ra hàm răng trắng nõn, đặc biệt là hai chiếc răng hổ nhỏ vô cùng đáng yêu và thân thiết.
Diệp Ân Tuấn lấy khăn mặt ra cho hai đứa nhỏ, nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Em có muốn cùng bọn anh luyện công buổi sáng không?”
“Mới không cần.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối.
Mùa đông lạnh như vậy, cô mới không cần sáng sớm leo ra khỏi ổ chăn đâu, cô tình nguyện tương thân tương ái với ổ chăn đến vĩnh viễn.
Diệp Minh Triết có chút khinh bỉ, nói: “Mẹ, còn tiếp như vậy sẽ béo thành heo.”
Khóe miệng Thẩm Hạ Lan lập tức sụp đổ.
“Mẹ béo rồi sao?”
“Mẹ không soi gương sao? Mẹ cũng đẫy đà rồi.”
Diệp Minh Triết vừa nói xong, Diệp Ân Tuấn lại trực tiếp búng trán cậu bé một cái.
“Ai u!”
Diệp Minh Triết có chút buồn bực nhìn Diệp Ân Tuấn, chợt nghe Diệp Ân Tuấn nói: “Khách khí với người phụ nữ của ba một chút.
Cô ấy như vậy mà béo sao? Đây gọi là phúc hậu, vượng phu biết không?”
Thẩm Hạ Lan thật muốn khóc chết đi.
Phúc hậu?
Không phải là béo sao?
“Diệp Ân Tuấn, anh ghét bỏ em?”
“Không có, vợ à.
Anh đã nói rồi, em vượng phu, thật sự là vượng phu.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng giải thích.
Thẩm Hạ Lan hừ một tiếng: “Nói xạo.”
“Ai, phụ nữ a.”
Diệp Minh Triết sau khi rung đùi đắc ý nói một câu như vậy thì về phòng của mình để tắm rửa.
“Có ý gì đây?”
Thẩm Hạ Lan cảm giác mình bị Diệp Minh Triết khinh bỉ rồi.
Không!
Không phải cảm giác, thật sự là bị con mình khinh bỉ!
Diệp Tranh mím môi cười không nói gì, cậu mới không cần phải tham gia vào trận chiến này, tránh bị vạ lây.
“Mẹ, con về phòng tắm rửa trước.”.
Danh Sách Chương: