Mặt của Diệp Tranh lập tức đỏ ửng lên.
“Em em em…”
“Em em em em! Em cái gì?”
Giọng nói tinh nghịch này của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Tranh có hơi sững người.
Hình ảnh này rất quen thuộc!
Không lâu trước Hàn Hi Thần hình như cũng bị ba kháy như vậy!
Diệp Tranh lúc này mới hiểu tâm trạng bất lực của Hàn Hi Thần.
Đối với người mình để tâm, cho dù bị kháy cũng vẫn muốn cưng chiều.
Cậu bé đột nhiên hơi hiểu Hàn Hi Thần rồi.
“Anh Tranh, anh đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Nghê Nghê thấy Diệp Tranh thất thần, vội đưa tay khua khua vài cái trước mặt cậu bé.
Diệp Tranh vội hoàn hồn lại.
“Không có gì, nghĩ tới vài chuyện, em không phải là muốn biết thân phận của người đàn ông đó sao?”
“Phải, cho nên anh mau nói cho em đi.”
Diệp Nghê Nghê rất tò mò.
Diệp Tranh mỉm cười xoa đầu của cô bé nói: “Người đó là Hàn Hi Thần, chúng ta nên gọi bác ấy một tiếng bác cả.”
“Hàn Hi Thần sao?”
Diệp Nghê Nghê hơi sững người.
“Hình như không giống như những gì em nghĩ, em cảm thấy Hàn Hi Thần nên là một người lãnh khốc, đối với chúng ta lạnh tanh mới đúng, nhưng em thấy bác ấy vừa rồi giống như cô dâu nhỏ bị ba bắt nạt vậy.
Ài, thất vọng.”
Diệp Nghê Nghê thất vọng, vẻ mặt tiếc nuối.
Diệp Tranh có hơi sững người.
Mạch suy nghĩ này của Diệp Nghê Nghê thật sự không giống với người bình thường.
Lẽ nào cô bé không nên để ý quan hệ giữa Hàn Hi Thần và bọn họ sao?
“Nghê Nghê, em biết Hàn Hi Thần sao?”
“Biết, anh em rất lâu trước đó đã điều tra tư liệu của người này, em xem trộm vài lần, anh em cũng không có ngăn cản.
Nghe nói bác ấy từng tham gia khảo sát đánh giá ở quân đội nước ngoài, hơn nữa là một người xuất sắc ở quân đội nước ngoài, thậm chí được cử tới Đức tham gia thi đấu thể thao cá nhân, nhưng cuối cùng không biết tại sao, bác ấy đã từ bỏ, sau đó chủ động xin giải ngũ.
Nguyên nhân không có ai biết.
Về sau bác ấy tự mình xây dựng lên tổ chức sát thủ, người trong đó đều là lính đánh thuê, là người sống sót trên chiến trường, là người may mắn trèo ra khỏi đống xác.
Nghe nói nhiệm vụ mà tổ chức của bác ấy nhận chưa từng thất bại, rất nổi tiếng ở quốc tế.”
Khi Diệp Nghê Nghê nói ra những điều này, cả người Diệp Tranh đã khựng lại.
Cậu bé liếc nhìn Diệp Nghê Nghê, cảm thấy Nghê Nghê có chỗ nào đó khác rồi, nhưng lại không muốn tin.
Cậu bé thà tin Nghê Nghê vẫn là một cô bé ham ăn chỉ biết ăn uống đó.
Nhà họ Diệp bọn họ có cậu bé và Minh Triết gánh vác là được, nếu như có thể, Diệp Tranh hy vọng Nghê Nghê sống một cuộc sống mà những cô bé bình thường nên trải qua..
Danh Sách Chương: