Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 893: NGƯỜI MỘT NHÀ KHÔNG NÓI HAI LỜI.

Là một số điện thoại xa lạ, nhưng lại làm trái tim của Triệu Ninh thấy bắt an.

Anh ta nhắn nút trả lời, bên trong truyền đến giọng nói của chú hai Diệp.

“Là Triệu Ninh có đúng không? Chắc là cậu biết tôi là ai chứ gì, mặc dù tôi không thích con gái của tôi tìm một người đàn ông giống như cậu làm chồng, nhưng mà nếu như con bé thích thì tôi cũng sẽ không nói cái gì, để bày tỏ sự hiếu thảo đối với người ba vợ đây, có phải là cậu nên giúp tôi làm một vài chuyện không thế?”

Sự vô sĩ của chú hai Diệp làm Triệu Ninh cảm thấy có chút phản cảm, nếu như lúc trước thì anh ta cũng chỉ có một chút phản cảm, hiện tại biết chú hai Diệp bắt cóc ba mẹ của mình, làm cho gia đình của anh ta tan vỡ, sự hận thù liền bộc phát.

“Ông nghĩ hay quá nhỉ.”

“Đương nhiên, con người của tôi chỉ thích nghĩ theo hướng tốt nhất, cho nên cậu không đồng ý thì cũng không sao hết, đúng lúc tôi dẫn con gái của tôi trở về, thuận tiện gặp ba của cậu một chút, để ông ta xem xem con dâu của mình như thế nào cũng rất tốt, cậu nói có đúng không?”

Lời nói của chú hai Diệp lập tức làm Triệu Ninh khẩn trương.

“Ông đã làm gì Tử rồi?”

“Coi cậu nói đi kìa, con bé là con gái của tôi, tôi có thể làm gì nó được chứ? Đơn giản chỉ là đến thăm nó mà thôi, con nói xem có đúng không hả Tử?”

Giọng nói của chú hai Diệp vừa mới dứt, Triệu Ninh liền nghe thấy một âm thanh vang lên, sau đó là giọng nói của Tử truyền tới.

*Tôi và Triệu Ninh đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, ông cảm thấy anh ấy sẽe vì một người phụ nữ bán đứng anh trai của mình như tôi à?”

Trái tim của Triệu Ninh lập tức bị siết chặt.

Tử đang ở trong tay của chú hai Diệp.

Làm sao lại có thể?

Triệu Ninh có chút luống cuống.

“Ông không được động vào cô ấy, có chuyện gì thì ông cứ nhằm vào tôi, dù sao thì cô ấy cũng là máu thịt của ông, tại sao ông lại có thể đối xử với cô ấy như thế?”

“Nếu như nó không phải máu thịt của tôi thì chắc có lẽ nó đã chết từ lâu lắm rồi, Triệu Ninh, tôi cũng không nói nhảm với cậu nữa, Diệp Ân Tuấn đã đưa Diệp Phong vào trong trại tạm giam, tôi mong là cậu suy nghĩ biện pháp đưa thằng bé trở ra, giao cho tôi.”

Chú hai Diệp trực tiếp không nễ mặt.

“Người đã bị đưa vào trong trại tạm giam rồi, tôi có biện pháp gì đâu chứ, không phải là ông đang làm khó tôi đó à?”

Triệu Ninh có chút bực bội.

Chú hai Diệp lại cười lạnh nói: “Vậy thì tôi mặc kệ, ngày hôm sau nếu như tôi không gặp được Diệp Phong, vậy thì cậu cứ đợi đến lúc nhận xác của Tử đi. Triệu Ninh, đừng cho là tôi sẽ đau lòng con gái của tôi, đối với tôi mà nói, cũng chỉ là một thứ vô dụng, tôi muốn chính là con trai, có hiểu không hả?”

Nói xong, ông ta liền cúp điện thoại.

Trái tim của Triệu Ninh đập bình bịch.

Lúc Diệp Minh Triết đi ra thì nhìn thấy Triệu Ninh mang theo gương mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, giống như là người mắt hồn.

Lúc nãy rõ ràng là còn rất tốt, tâm trạng cũng không tệ, tại sao chớp mắt liền biến thành như thế này rồi?

Diệp Minh Triết đi qua đẩy đẩy Triệu Ninh.

“Chú Ninh, chú bị gì vậy?”

Triệu Ninh nhìn Diệp Minh Triết, anh ta nói xin lỗi: Không có chuyện gì hết, cháu đã sửa soạn xong chưa?”

“Cháu xong rồi, đây là thức ăn của thím Hoàng mang đến cho mẹ, bây giờ chúng ta đi luôn hả?”

“Được.”

Triệu Ninh không chuyên chú cho lắm, Diệp Minh Triết cũng không hỏi.

Hai người leo lên xe, chạy thẳng một đường đến bệnh viện.

Diệp Minh Triết đi đến trước phòng bệnh của Thẩm Hạ Lan gõ cửa, bảo vệ kiểm tra khu Triệu Ninh đã đi làm việc rồi.

“Vào đây.”

Thẩm Hạ Lan lên tiếng.

Diệp Minh Triết đẩy cửa ra bước vào, giọng nói giòn tan gọi một tiếng: “Mẹ ơi.”

“Con trai cưng của mẹ, mẹ nghe ba của con nói là con rất tuyệt vời, thế mà con lại có thể bắt Diệp Phong số hai, con giỏi lắm con trai à.”

Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Minh Triết, hôn lên trán cậu bé máy cái.

Đối với sự nhiệt tình của mẹ mình, mặc dù là Diệp Minh Triết có chút bất đắc dĩ, nhưng mà cũng chỉ dám để tùy ý mẹ, ai kêu cô vui vẻ không chịu nổi?

Cuối cùng, Thẩm Hạ Lan cũng đã buông Diệp Minh Triết ra, Diệp Minh Triết mới đưa thức ăn ngon cho cô.

“Là thím Hoàng làm đó ạ, nói là bổ máu, con thấy có canh gan heo, mẹ ơi, mẹ ăn nhiều một chút nha.”

Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.

“Con không chia sẻ một chút với mẹ hả, đúng lúc con cũng đang cần phải ăn cho mau lớn, không bằng con cũng ăn một chút đỉ.”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì lại muốn chia cho Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết vội vàng ngăn cản, cười trên nỗi đau của người khác mà nói: “Mẹ ơi, mẹ là người bệnh, mẹ phải ăn nhiều một chút, nếu không thì người ngoài sẽ bàn tán.”

Nhớ đến người ở bên ngoài đã hình dung Thẩm Hạ Lan với bộ dạng sắp không chịu được rồi, Diệp Minh Triết liền nhịn không được mà muốn cười.

Mẹ của cậu bé rất có tố chất làm diễn viên.

Sao Thẩm Hạ Lan có thể không nghe ra Diệp Minh Triết đang cười nhạo mình, cô giả vờ hung dữ trừng to mắt: “Con lại dám bắt nạt mẹ, con có tin là mẹ sẽ nói cho ba của con đánh vào mông của con không hả.”

“Mẹ ơi, mẹ lớn tới chừng này rồi mà còn mách lẻo nữa hả, có ngây thơ hay không chứ?”

Diệp Minh Triết có chút khinh bỉ.

Thẩm Hạ Lan lại làm như không nghe thấy mà nói: “Con quản được mẹ à, chỉ cần dùng tốt phương pháp là được rồi.”

“Con xem thường mẹt!”

Diệp Minh Triết ngồi xuống ghé, hai cái đùi đung đưa, nhìn Thẩm Hạ Lan nhăn mày uống canh gan heo, không khỏi cười nói: “Mẹ ơi, sắc mặt của mẹ với chú Ninh giống y như nhau, hồi lúc nãy sắc mặt của chú ấy cũng rất khó coi, nhưng mà rõ ràng là trước đó không lâu vẫn rất vui vẻ cơ mà.”

“Chú Ninh? Triệu Ninh hả?”

Thẩm Hạ Lan để cái chén xuống.

“Đúng rồi đó, còn có thể là ai nữa?”

Lời nói của Diệp Minh Triết làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.

Diệp Ân Tuấn đã nói cho cô nghe những chuyện xảy ra, theo lí thuyết Triệu Ninh không nên sầu mi khổ kiếm mới đúng, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì nữa rồi?

“Chú Ninh của con đâu?”

“Đã đi kiểm tra công việc của bảo vệ, chắc có lẽ là một lát nữa sẽ tới thôi.”

Diệp Minh Triết thuận tiện trả lời.

Thẩm Hạ Lan suy nghĩ rồi nói: “Con đi gọi chú Ninh của con đến đây, con đi tìm Tranh chơi đi.”

“Dạ mẹ.”

Diệp Minh Triết trực tiếp nhảy xuống cái ghế, hù dọa làm trái tim của Thẩm Hạ Lan thắt chặt lại.

“Con từ từ thôi, coi chừng té.”

“Con biết rồi.”

Diệp Minh Triết đưa lưng phất phát tay với cô, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan bật cười lắc đầu, đứa nhỏ này thật là càng ngày càng tỉnh nghịch.

Triệu Ninh nghe nó là Thẩm Hạ Lan muốn gặp mình, anh ta hơi ngơ người một chút, lúc này mới giao công việc trong tay cho người khác, đứng dậy đi đến trước phòng bệnh của Thẩm Hạ Lan.

“Mợ chủ, mợ chủ tìm tôi?”

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, chỉ vào cái ghế rồi nói: “Ngồi xuống đi.”

“Cảm ơn mợ chủ.”

Triệu Ninh ngồi xuống.

Thẩm Hạ Lan nhìn anh ta, cười nói: “Ân Tuần đã nói thân thế của Tử cho tôi biết rồi, sau này cậu cũng không cần phải gọi tôi là mợ chủ nữa, cứ gọi tôi là chị dâu đi. Dù sao thì Ân Tuần cũng là anh họ của Tử, tất cả mọi người đều là người một nhà, đừng có làm như xa lạ như thế, huống hồ gì số người của nhà họ Diệp cũng không nhiều, chúng ta không cần phải nói quy cũ gì đâu.”

Triệu Ninh đơ người, trong đôi mắt có sự cảm kích.

“Cảm ơn chị dâu.”

“Ây.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy tiếng gọi chị dâu này thật là dễ nghe.

“Tôi nghe Minh Triết nói là tâm trạng của cậu không tốt, sao vậy? Bởi vì chuyện của Tử hả? Cậu yên tâm đi, Ân Tuần đã đồng ý với tôi sẽ không làm gì Tử đâu, cho dù hiện tại không hòa hoãn được, đây cũng chỉ là vần đề mặt mũi, dù sao thì Tử làm như vậy đã làm tổn thương anh ấy, qua máy ngày nữa là tốt thôi, tất cả mọi người đều có quan hệ máu mủ với nhau, anh ấy cũng sẽ không làm gì Tử. Cậu cứ yên tâm đi, hơn nữa tôi nghe nói Tử đang mang thai, ba tháng đầu vẫn nên phải chú ý cẩn thận. Ở bên phía Ân Tuần thì cứ để tôi nói cho, tôi đảm bảo là sẽ không để Tử phải chịu khổ.”

Thẩm Hạ Lan nói liên miên lãi nhải, cực kỳ giống như là một chị dâu tri kỷ.

Triệu Ninh đột nhiên cảm thấy xúc động.

Anh ta thấp giọng nói: “Chị dâu, chị với Diệp tổng đối xử với tôi và Tử tốt như thế, tôi đều biết, tôi cũng biết Tử làm chuyện có lỗi với hai người, tôi thay cô ấy nhận tội với hai người.”

“Người một nhà không cần phải nói hai lời, không cần phải nhắc tới chuyện này đâu.”

Thẩm Hạ Lan không muốn bởi vì một chút chuyện mà làm cho trong lòng của bọn họ có vách ngăn.

Triệu Ninh lại lắc đầu nói: “Không phải, Tử đã được Diệp tổng đưa về, sắp xếp ở lại trong biệt thự, trong lúc nhất thời tôi vẫn còn xoắn xuýt cho nên không đến đó thăm cô ấy. Nhưng mà cách đây không lâu, chú hai Diệp lại gọi điện thoại cho tôi, nói là Tử đang ở trong tay của ông ta, kêu tôi mang Diệp Phong số hai từ trong trại giam ra cho ông ta để trao đổi Tử, tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ.”

Thẩm Hạ Lan nghe xong, cô cảm thấy giật mình.

“Sao có thể như vậy, biệt thự Tử đang ở phải có bảo vệ chứ.”

“Đúng vậy đó, tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà tôi gọi điện thoại đến thì thật sự không có ai nghe.”

Triệu Ninh rất sốt ruột.

Có lẽ là hiện tại chú hai Diệp vẫn còn chưa biết tin tức Tử đang mang thai, nhưng mà nếu như ông ta và Tử ở chung với nhau lâu, khó tránh khỏi sẽ không bị phát hiện, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể nói trước.

Con ngươi của Thẩm Hạ Lan cũng trở nên âm trầm.

“Ân Tuần đâu rồi?”

“Diệp tổng ra nước ngoài rồi.”

Diệp Ân Tuấn xử lý chuyện này tương đối bí ẩn, ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng không biết, bây giờ nghe thấy Triệu Ninh nói như vậy, trái tim của cô đập mạnh.

“Anh ấy ra nước ngoài làm cái gì?”

“Cậu chủ muốn đi phá hủy sở nghiên cứu của chú hai Diệp.”

Lời nói của Triệu Ninh làm Thẩm Hạ Lan ngồi phắt dậy.

“Anh ấy bị điên rồi hả!”

“Diệp tổng nói là anh ấy có biện pháp, kêu cô không cần phải lo lắng, ở phía bên đây chỉ cần ổn định những cỗ đông nhà họ Diệp giúp cho anh ấy là được rồi.”

Triệu Ninh nói những lời mà Diệp Ân Tuấn đã nói cho Thẩm Hạ Lan nghe.

Thẩm Hạ Lan lập tức im lặng.

Trần an cổ đông nhà họ Diệp hả?

Các cỗ đông đang lăn tăn về điều gì?

Người duy nhất có thể giày vò người khác chính là chú hai Diệp.

Dường như là Thẩm Hạ Lan đột nhiên hiểu ra cái gì đó.

Đôi mắt của cô lại âm trầm một lần nữa.

“Triệu Ninh, cậu cứ dựa theo lời chú hai Diệp nói mà làm đi.”

“Chị dâu, chị đừng có nói đùa, tôi không có khả năng phản bội Diệp tổng. Anh ấy có ơn đối với gia đình của chúng tôi, nếu như tôi thật sự làm như vậy, vậy thì cái này không phải là không bằng cầm thú à?”

Triệu Ninh vội vàng mở miệng, rất không đồng ý với đề nghị của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Không được, nếu như cậu không làm như vậy thì là mới có lỗi với Diệp Ân Tuần, nếu như cậu thật sự muốn làm chút chuyện gì đó cho tôi và Ân Tuần, vậy thì cậu nghe lời của chú hai Diệp đi, ông ta kêu cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó.”

“Nhưng mà tôi căn bản cũng không có quyền đưa Diệp Phong số hai ra ngoài, tôi cũng không phải là Diệp tổng.”

Triệu Ninh nói xong lời này, Thẩm Hạ Lan liền cười nói: “Diệp tổng không có ở đây, cái gì cậu cũng có thể làm được.”

Thầy Thẩm Hạ Lan nhìn mình, Triệu Ninh không kịp phản ứng lại, nhưng mà cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Chờ đến lúc anh ta kịp phản ứng, anh ta vỗ đầu mình một cái rồi nói: “Tôi đã hiểu rồi, chị dâu, chị yên tâm đi, khoảng thời gian này tôi sẽ nghe lời của chú hai Diệp.”

“Vất vả cho cậu rồi.”

Thẩm Hạ Lan thầy Triệu Ninh đã hiểu ý của mình, đương nhiên là cô hết sức vui vẻ.

Hai người lại nói vài câu, Triệu Ninh liền đứng dậy đi khỏi, dù sao thì ở bên ngoài vẫn còn có người đang trông coi, anh ta không thể ở đây quá lâu.

Chỉ có điều là Triệu Ninh vừa mới đi, âm thanh cắp cứu ở bên phía Thẩm Hạ Lan lại vang lên, bác sĩ với y tá nhanh chóng đi vào trong phòng bệnh, trực tiếp đưa Thẩm Hạ Lan vào trong phòng cấp cứu.

Tin tức Thẩm Hạ Lan bị Triệu Ninh chọc cho tức giận hôn mê bắt tỉnh được lan truyền nhanh chóng, trong nháy mắt, nó đã truyền khắp các con phố lớn ngõ nhỏ ở Hải Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK