Thẩm Hạ Lan hiểu tâm trạng của cậu ta, nhưng lại không đồng ý hành vi của cậu ta.
“Cậu oán, cậu hận, vậy những người đã từng bị chị cậu tổn thương thì sao? Bọn họ phải oán hận ai?
Trương Vũ, Trương Mẫn chết rồi, tất cả ân oán cũng xong rồi, sao cậu không thể sống một cuộc sống của mình cho tốt?”
“Tôt không thể! Từ khi biết được chân tướng, mỗi đêm tôi đều ngủ không ngon, mỗi đêm tôi đều có thể mơ thấy dáng vẻ chết thảm của chị ấy.
Tôi không thoát được.”
Lời nói của Trương Vũ làm ánh mắt Thẩm Hạ Lan hơi trầm xuống.
“Cho nên, cậu nhân dịp tôi cho cậu đi tìm sách cổ lần này làm ra chuyện sao?
Thẩm Hạ Lan thật sự không muốn nghĩ Trương Vũ như vậy, nhưng mà bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã phơi bày dưới ánh mặt trời, cô muốn giả vờ không nhìn thấy thì cũng không được.
Trương Vũ hết sức đau buồn, anh ta cúi đầu, cắn môi nói: “Tôi biết là cô tốt với tôi, cũng biết cô đã từng rất tốt với chị gái của tôi, nếu như mọi người có thể tiếp tục như vậy thì tốt quá rồi, nhưng mà tại sao mọi thứ lại phải thay đổi, tại sao chứ?”
“Tôi cảm thấy cậu đã có đáp án cho câu hỏi này rồi, Trương Vũ, tôi không hề có lỗi với cậu, càng không hề có lỗi với Trương Mẫn, tôi đã từng xem cô ta như là người bạn tốt nhất của mình, thậm chí còn có ý định để cô ta làm chị dâu của tôi.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Trương Vũ cúi thấp đầu hơn nữa, ai cũng không nhìn thấy rõ trên mặt của anh ta có biểu cảm gì.
Anh ta không nói lời nào, Thẩm Hạ Lan cũng không nóng nảy, có người cầm một cái ghế cho cô ngồi xuống đối diện Trương Vũ.
Thẩm Hạ Lan nhìn chàng trai trước mặt, đã từng đồng ý với Trương Mẫn là sẽ đối xử với Trương Vũ thật tốt, cô đã đưa anh ta vào trong Ám Dạ để huấn luyện, thậm chí hiện tại còn cho anh ta quản lý một nhóm người, đáng tiếc là cuối cùng cô đã mềm lòng rồi.
Biết rõ là bồi dưỡng anh ta càng xuất sắc, đưa anh ta lên càng cao, anh ta càng có thể biết được nguyên nhân cái chết của Trương Mẫn.
Thật ra thì Thẩm Hạ Lan cũng không có liên quan gì đến cái chết của Trương Mẫn, nhưng mà Trương Vũ lại cứ muốn nghĩ là có, cô cũng không thể làm gì.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mình cứ ngồi ở đây có hơi ngột ngạt và buồn bực.
Người khác không biết mang ơn, cô còn ngồi đây xoắn xuýt làm cái gì?
Cô không nợ Trương Mẫn, càng không nợ Trương Vũ.
Bây giờ Trương Vũ phản bội cô, cô có gì cần phải khổ sở chứ?
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, nụ cười có chút chua chát, lại có vẻ buồn bã.
“Suy nghĩ xong chưa? Nếu như nghĩ xong rồi, chắc cậu cũng biết quy định của Ám Dạ.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy, Trương Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lập tức bắn ra sự kinh ngạc.
.
ngôn tình hay
“Chị muốn dùng gia pháp xử lý tôi?”
“Không nên sao? Mặc kệ trước kia cậu vào Ám Dạ bằng cách nào, bây giờ cậu vong ơn bội nghĩa, cho dù tôi hay là Ám Dạ thì cũng không thể giữ cậu lại.
Trương Vũ, con đường này là do chính cậu đã chọn.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy thật sự không có cách nào nói rõ với anh ta.
Có thời gian rảnh rỗi không bằng cô về nhà ở cùng với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn mới chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan đứng dậy, có vẻ như muốn đi.
“Chờ đã.”
Trương Vũ đột nhiên gọi cô lại.
Thẩm Hạ Lan quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Trương Vũ đã không còn khó chịu và có cảm xúc như lúc nãy.
Đôi mắt của cô bình tĩnh không lay động, mang theo một tia âm u làm Trương Vũ không nhìn thấy rõ cảm xúc của cô, nhưng mà trái tim lại run rẩy.
“Chị thật sự muốn xử lý tôi?”
“Nếu như cậu gọi tôi lại là để hỏi cái này, tôi cảm thấy đây là một câu nói nhảm.
Trương Vũ, tôi đã cho cậu cơ hội rồi.”
“Chẳng lẽ chị không muốn biết tôi có được sách cổ bằng cách nào à? Rồi sao lại rơi vào trong tay của Hạ Tử Thu, với lại hiện tại Hạ Tử Thu đang bị bắt cóc, chị không lo lắng cho sống chết của anh ta à?”
Nghe thấy Trương Vũ hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nở nụ cười..
Danh Sách Chương: