Mấy người phụ nữ ở trên bàn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, ít nhiều gì cũng có chút ghen tị.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đối diện với ánh mắt như thế có chút không được tự nhiên.
“Em cũng muốn đi nhà vệ sinh.”
“Anh đi với em.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp đứng dậy.
Mặt của Thẩm Hạ Lan càng đỏ hơn nữa.
Cô đã nói là muốn đi vệ sinh rồi, còn có thể đi theo được à?
Cái tên ngốc Diệp Ân Tuấn này, rốt cuộc là có biết lời nào nên nói lời nào không nên nói không hả?
Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Diệp Ân Tuấn mới không quan tâm người khác nhìn bọn họ như thế nào, anh muốn chiều chuộng vợ của mình, người khác không được xen vào.
Vừa mới bước tới hành lang nhà vệ sinh, Diệp Ân Tuấn liền ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, đồng thời xoay người lại đặt cô lên trên vách tường hành lang.
Hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu phả vào trong mặt.
“Đừng có làm rộn.”
Nhịp tim của Thẩm Hạ Lan đập thình thịch, có hơi bối rối.
Lúc này, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, làm cho người ta trầm luân vào đó.
“Muốn hôn em.”
“Không phải vừa mới hôn rồi hả?”
Vừa mới nhớ tới chuyện lúc nãy, Thẩm Hạ Lan liền cảm thấy thẹn thùng.
Diệp Ân Tuấn lại không vừa lòng mà nói: “Cái đó cũng được gọi là hôn hả? Hạ Lan, dáng vẻ xấu hổ của em thật là xinh đẹp quá đi, làm anh muốn em.”
Giọng nói của anh cứ luẩn quẩn, dường như mang theo một loại ma lực làm cho Thẩm Hạ Lan không có cách nào chống đỡ.
“Không phải là anh còn muốn náo động phòng anh họ nữa hả?”
“Không vội, tới lúc kết thúc bữa tiệc vẫn còn sớm mà.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, Thẩm Hạ Lan liền biết anh có ý gì.
“Ban ngày ban mặt không làm chuyện đàng hoàng, anh không sợ người khác bàn tán hả?”
Mặt của Thẩm Hạ Lan sắp bị nướng chín luôn rồi.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay của Diệp Ân Tuấn đang du ngoạn trên người cô, làm cho người ta khô nóng khó nhịn.
“Anh với em là vợ chồng hợp pháp, người khác có thể nói gì được chứ.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn dứt khoát ôm ngang Thẩm Hạ Lan lên.
Hai người đi lên lầu, từ sân sau trở về phòng ngủ.
Trong giây phút mà cửa phòng đóng lại, lúc đó, nụ hôn kịch liệt của Diệp Ân Tuấn cũng ập tới.
Quần áo lần lượt rơi ra khỏi cơ thể hai người, từ cửa trước đến trên giường, một đường đầy chiến tích.
Sau khi Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn giày vò một phen, cô hơi mệt mỏi dựa vào lồng ngực của anh, thở hổn hển nói: “Bây giờ anh càng ngày càng không biết kiềm chế.”.
Danh Sách Chương: