Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 709: NÓ LÀ CON TRAI!

Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Diệp Minh Triết, cô biết chắc chắn cậu nhóc này đang nghi ngờ.

“Minh Triết, mẹ nói chuyện riêng với con được không?”

Thẩm Hạ Lan vội vàng lên tiếng.

Thay vì để con trai đoán già đoán non, tốt hơn hết là cô nên tranh thủ thời gian mà nói rõ mọi chuyện với Diệp Minh Triết, để tránh đứa trẻ này đã đi đứng không tiện mà còn phải nhớ nhung bọn họ.

“Vâng ạ.”

Diệp Minh Triết cầm điện thoại, đi ra ngoài với sự giúp đỡ của y tá.

“Mẹ, có phải lão Diệp đã xảy ra chuyện gì không?”

Diệp Minh Triết không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề cậu bé muốn hỏi.

Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: “Ba của con gặp tai nạn, bây giờ vẫn còn đang hôn mê, có điều đã tìm được phương pháp điều trị.

Con không cần phải lo lắng, không bao lâu sau ba mẹ sẽ có thể quay về với con.”

“Nghiêm trọng không ạ?”

Diệp Minh Triết nhíu mày thật chặt.

“May là không nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là nhẹ. Minh Triết, đừng nói chuyện này với em gái và Diệp Tranh, khả năng chịu đựng của mấy đứa đó…”

“Con biết rồi, hôm nay mẹ gọi video cho con là muốn con chăm sóc bọn họ thật tốt phải không?”

Lời nói của Diệp Minh Triết khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút xót xa.

Cô thật may mắn biết bao khi có được một người con trai như vậy.

“Không, hôm nay mẹ muốn thảo luận với con một chuyện.”

“Mẹ nói đi.”

Thẩm Hạ Lan nói với Diệp Minh Triết về bệnh tình và yêu cầu của thím Trương, nhưng không đề cập đến chuyện thím Trương đã dùng sức khỏe của Diệp Ân Tuấn để uy hiếp cô.

Trong ấn tượng của một đứa trẻ, Thẩm Hạ Lan vẫn không muốn cho cậu bé thấy quá nhiều mặt tối, mặc dù những mặt tối đó là sự thật, nhưng nếu có thể làm phai nhạt bớt đi thì Thẩm Hạ Lan không hy vọng Diệp Minh Triết sẽ ghi nhớ những điều đó.

Diệp Minh Triết im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Thím Trương đó có thể chữa khỏi cho lão Diệp sao?”

“Đúng!”

“Con đến đó!”

Lời nói của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan có chút không biết nên nói gì.

“Minh Triết, con không cần đến đây đâu. Một lát nữa mẹ sẽ gọi video, con với bà ta vẫn có thể gặp mặt nhau mà. Về phần Nghê Nghê, mẹ không muốn con bé gặp bà ta, con cũng biết Nghê Nghê rất đơn thuần mà, mẹ sợ…”

“Con biết, nhưng mà mẹ… con muốn đích thân đến đó, con lo lắng cho lão Diệp. Nếu mẹ muốn con không nói chuyện này với anh trai và em gái thì con có thể đồng ý, nhưng con muốn đến gặp lão Diệp.”

Trong giọng nói của Diệp Minh Triết có chứa một chút van xin.

Thẩm Hạ Lan từ chối thẳng thừng.

“Không được! Chuyện này quá nguy hiểm. Bà ta là một người lòng dạ đầy toan tính, con cũng không phải không biết. Nếu có chuyện gì xảy ra với con, mẹ biết phải làm sao giải thích với ba của con?”

“Nhưng nếu mẹ không đồng ý thì con vẫn lẻn đi đấy.”

“Diệp Minh Triết, con to gan vậy à?”

Trái tim của Thẩm Hạ Lan ngay lập tức nhảy dựng lên.

“Vậy nên mẹ cho con đi đi, như vậy thì mẹ có thể yên tâm một chút, đúng không?”

Diệp Minh Triết bắt đầu làm nũng.

Thẩm Hạ Lan nhìn cậu bé không nói nên lời: “Con muốn chọc mẹ tức điên lên phải không?”

“Làm sao có thể như thế chứ? Mỗi ngày con luôn cầu nguyện mẹ sẽ mãi luôn xinh đẹp như hoa, trẻ mãi không già.”

Thẩm Hạ Lan ngay lập tức phì cười thành tiếng.

“Trẻ mãi không già? Vậy mẹ không phải trở thành yêu quái già luôn rồi sao?”

“Không, cùng lắm là một nữ yêu quái trẻ xinh đẹp.”

Diệp Minh Triết bật cười to.

Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn rất lo lắng.

“Minh Triết, mẹ thương lượng với con, gọi video là được rồi nhé?”

“Mẹ, con cũng thương lượng với mẹ, cho con đi thăm lão Diệp, nhé?”

Hai người tính tình giống nhau, ai cũng không muốn nhượng bộ, điều này khiến Thẩm Hạ Lan buồn bực vô cùng.

“Mẹ đau cổ họng rồi.”

“Chân của cục cưng cũng đau rồi. Aiya, thật sự không nên tức giận. Bác sĩ nói gì ấy nhỉ? Nói bây giờ con tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe, hơn nữa càng không tốt cho việc hồi phục.”

Diệp Minh Triết bịa ra chuyện vô căn cứ khiến Thẩm Hạ Lan đột nhiên bật cười.

Cô biết bản thân không có cách nào có thể khuyên nhủ được Diệp Minh Triết.

“Được rồi, mẹ đồng ý với con, nhưng con phải nghe lời, không được làm càn biết chưa?”

“Con biết rồi!”

Diệp Minh Triết lập tức vui mừng khi nghe Thẩm Hạ Lan nói đồng ý.

Thẩm Hạ Lan sợ Diệp Minh Triết đi một mình sẽ gặp chuyện, nên cô nhờ Tô Nam phái người đi bên cạnh Diệp Minh Triết.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy như vậy không phải là cách.

Cô chưa bao giờ có người của riêng mình để sai khiến.

Cho dù là người của nhà họ Diệp hay là người của Ám Dạ thì cũng không trung thành với cô, mà bản thân cô cũng không thoải mái, nhất là sau khi xảy ra chuyện của Dương Tân, cô không có cảm tình đặc biệt với những người này.

Nhưng mà bây giờ cần phải có người của riêng mình để tin tưởng nhờ cậy.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến Trương Mẫn và Tống Dật Hiên.

Nếu Trương Mẫn có thể trở thành trợ thủ đắc lực của cô thì bản thân cô không phải cũng có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều sao?

Có điều Trương Mẫn đang ở Vân Nam, muốn đến cứu gấp vốn dĩ là chuyện không thể.

Thẩm Hạ Lan rối như tơ vò, biết chuyện này không thể trong phút chốc mà giải quyết được, vây nên cô đành tạm thời gác lại.

Khi Diệp Minh Triết đến đã là nửa đêm, Thẩm Hạ Lan vẫn đang nghỉ ngơi.

Tô Nam muốn nói với Thẩm Hạ Lan nhưng Diệp Minh Triết ngăn lại.

“Chú Tô, để mẹ cháu ngủ đi, tối nay cháu sẽ ngủ ở đây.”

Diệp Minh Triết nằm xuống giường của Tô Nam một cách rất tự nhiên.

Tô Nam nhìn Diệp Minh Triết chiếm giường của mình, có chút buồn bực nói: “Cháu ngủ ở đây, vậy chú với vợ chú ngủ đâu?”

“Nếu không thì hai cô chú thuê phòng đi?”

“Tại sao cháu không tự thuê?”

Tô Nam khoanh hai tay trước ngực.

Diệp Minh Triết cười nói: “Cháu còn nhỏ, không thể thuê.”

“Không sao, chú thuê, cháu chỉ cần qua đó ngủ là được.”

“Cháu sợ! Cô Bạch, người ta nhát gan, hơn nữa còn là một đứa trẻ.”

Diệp Minh Triết ôm lấy Bạch Tử Đồng, nũng nịu nói.

Bạch Tử Đồng vội cười lên tiếng: “Được được được, tối nay cô Bạch ngủ với cháu.”

“Cô Bạch là tốt nhất.”

Sắc mặt Tô Nam tối sầm lại.

“Em ngủ với nó? Nó là con trai!”

“Thằng bé vẫn còn là một đứa trẻ mà!”

Bạch Tử Đồng có chút buồn bực đối với sự ghen tuông của Tô Nam.

“Trẻ nhỏ thì không phải con trai sao? Tên nhóc này sau này có thể là con rể của em, mẹ vợ với con rể ngủ chung ra thể thống gì chứ? Không được!”

Tô Nam vừa nói vừa muốn bế Diệp Minh Triết lên.

Diệp Minh Triết vội vàng bám lên người Bạch Từ Đồng giống như một con bạch tuộc, chơi xấu nói: “Cháu phải nói cho Diệp Thanh biết chú định bán em ấy.”

“Cháu đang nói xằng nói bậy gì vậy?”

“Thì chú nói cháu là con rể của chú mà? Bây giờ không nên sắp đặt hôn sự!”

Diệp Minh Triết nói năng hùng hồn đầy lý lẽ chọc Tô Nam tức đến phát điên.

“Tên ranh con này, hôm nay chú không đánh cháu thì chú…”

Tô Nam tức giận xắn tay áo lên.

Tại sao đứa trẻ này không giống một chút gì với tên đọc sách Diệp Ân Tuấn kia vậy chứ?

Diệp Minh Triết ôm lấy Bạch Tử Đồng không buông.

“Cô Bạch, cháu là bệnh nhân, cô là thiên thần áo trắng, cô sẽ không nhìn cháu bị kẻ xấu ức hiếp chứ?”

Bạch Tử Đồng khóc không ra nước mắt.

Hai người này cứ gặp nhau là lại cấu xé nhau, cô cũng không biết Tô Nam làm sao nữa.

“Được rồi, Tô Nam, chỉ một đêm thôi, anh ráng chịu đêm nay đi. Hơn nữa sức khỏe của Hạ Lan cũng không được tốt lắm, muộn như vậy rồi còn ảnh hưởng cô ấy nghỉ ngơi làm gì? Sáng sớm mai lại nói nhé!”

Nhìn thấy Bạch Tử Đồng bảo vệ Diệp Minh Triết như vậy, Tô Nam không khỏi cảm thấy buồn bực.

“Vậy thì anh ngủ ở đâu?”

“Ghế sô pha!”

Diệp Minh Triết chỉ vào ghế sô pha nói, khi Tô Nam liếc ánh mắt qua thì vội vàng nấp sau lưng Bạch Tử Đồng.

Bạch Tử Đồng dịu dàng xoa đầu cậu bé, nói: “Cháu nhanh đi ngủ đi, muộn rồi, ngày mai phải dậy sớm. Cổ họng của mẹ vẫn cần phải châm cứu.”

“Ai đã chữa khỏi cổ họng cho mẹ cháu vậy ạ?”

Diệp Minh Triết muốn hỏi câu này từ lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Bạch Tử Đồng thì thầm: “Là thím Trương.”

“Ồ.”

Diệp Minh Triết không nói gì, vô cùng phối hợp cởi quần áo rồi ngủ thiếp đi.

Một đêm ngủ không yên giấc.

Sáng hôm sau khi Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy thì nhìn thấy Diệp Minh Triết chống cằm ở trước giường nhìn cô.

“Mẹ, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Thẩm Hạ Lan không thể phân biệt được đây là thực hay mơ.

Cô dụi mắt thật mạnh, sau đó mới tin chắc rằng đây là thật.

“Con đến khi nào thế? Tại sao không bảo mẹ đến đón con?”

“Không cần, chú Tô dẫn con đến. Lúc đến đây đã là nửa đêm rồi, thế nên con ở trong phòng chú Tô một đêm.”

Diệp Minh Triết cười nói, sau đó nhìn về phía Diệp Ân Tuấn.

“Hây, lão Diệp, con đến rồi nè.”

Diệp Ân Tuấn không trả lời.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi đau lòng.

“Ba con sẽ nghe thấy đó.”

“Ba nghe được, ba với con chính là tâm linh tương thông mà.”

Diệp Minh Triết vẫn cười rất sảng khoái.

Cậu bé mạnh mẽ hơn so với Thẩm Hạ Lan tưởng tượng rất nhiều.

Thẩm Hạ Lan ôm cậu vào lòng, đau xót nói: “Mẹ xin lỗi, Minh Triết, mẹ khiến con chịu đựng quá nhiều rồi!”

“Không sao đâu, con là người đàn ông của gia đình. Mẹ đừng đau buồn, lão Diệp sẽ không có chuyện gì đâu, con biết coi bói, con đã xem cho lão Diệp rồi, ba sẽ sống lâu trăm tuổi luôn.”

Những lời an ủi của Diệp Minh Triết giống như dòng suối nước nóng đột nhiên tuôn trào trong trái tim gần như khô héo của Thẩm Hạ Lan.

“Cám ơn con trai!”

Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy cậu bé, siết thật chặt.

Diệp Minh Triết biết Thẩm Hạ Lan không thoải mái, cười nói: “Mẹ, chúng ta đi gặp bà nội Trương đi.”

“Bà nội Trương?”

Thẩm Hạ Lan có chút không kịp phản ứng.

“Đúng vậy, không phải bà nội Trương muốn gặp con sao?”

Lời nói của Diệp Minh Triết lập tức khiến Thẩm Hạ Lan hiểu ra.

Có điều cô không đồng ý với việc Diệp Minh Triết gọi thím Trương là bà nội, nhưng mà cậu bé có cách nghĩ riêng của bản thân, mặc dù không thích nhưng cô cũng không muốn ép buộc Diệp Minh Triết.

“Mẹ nói rồi, con có thể nói chuyện với bà ta qua cuộc gọi video, con không được phép đi. Hơn nữa đó là nơi nào chứ? Làm sao một đứa trẻ có thể đi đến đó được?”

“Mẹ, để chú Tô Nam đi với con, không sao đâu, mẹ đừng lo. Con rất muốn gặp bà, thật đó.”

Diệp Minh Triết chắp hai tay trước ngực cầu xin, dáng vẻ trông rất thành tâm.

Thẩm Hạ Lan vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Minh Triết đã vội vàng nói: “Nếu bà ấy làm gì con thì con sẽ tiêm cho bà ta một liều thuốc an thần.”

Nói xong, Diệp Minh Triết lấy ra một cây kim tiêm từ trong túi, trong kim tiêm có thuốc.

Thẩm Hạ Lan vô cùng kinh ngạc.

“Con lấy nó ở đâu ra thế?”

“Xin chú Tô đấy, phải luôn chuẩn bị thật kĩ càng.”

Diệp Minh Triết nói như đó là điều hiển nhiên, nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim của mình đã sớm trở tay không kịp.

“Diệp Minh Triết, sau này con không được phép làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa nghe không.”

“Lần sau con sẽ không làm vậy nữa đâu, vậy con đi trước nhé, tạm biệt mẹ yêu.”

Diệp Minh Triết nói xong liền nhảy ra khỏi vòng tay của Thẩm Hạ Lan, chạy ra ngoài.

“Minh Triết.”

Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, vội vàng đứng dậy, nhưng phát hiện bộ đồ ngủ của mình không biết từ khi nào đã bị Diệp Minh Triết cột trên thanh giường, lại còn là nút thắt.

Đứa nhỏ Diệp Minh Triết này!

Thẩm Hạ lan nhanh chóng tháo đồ ngủ ra, khi chạy ra khỏi phòng thì đã không còn thấy bóng dáng của Diệp Minh Triết đâu nữa?

Cô chợt nhận ra có điều gì đó không hợp lý ở đây.

Chân Diệp Minh Triết không phải đang bị thương sao? Bây giờ đỡ rồi à? Nếu không, làm sao Minh Triết có thể chạy nhanh như vậy?

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Thẩm Hạ Lan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK