Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1252

Thấy mình sắp thua, Tiêu Vận Ninh trực tiếp nhảy ra sau, dứt khoát ngồi trên đất khóc.

“Cậu bắt nạt người khác! Huhu…”

Khóc một cái liền khiến Diệp Minh Triết ngây người.

Trên tóc cậu còn dính kem đâu, rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ?

Diệp Minh Triết tức giận đùng đùng nhìn cô bé chơi xấu trước mặt, lúc không biết làm thế nào, đám người Thẩm Hạ Lan xuất hiện.

“Minh Triết, chuyện gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan bước nhanh tới, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của con trai, bất giác sững sờ.

Tiêu Vận Ninh thấy Thẩm Hạ Lan ra, lập tức dừng tiếng khóc, sau đó kỳ quái nhìn cô đi về phía Diệp Minh Triết, thái độ thân mật.

Toàn thân cô bé đều ngây ngốc.

Hẳn không phải đánh công tử của nhà bác Diệp rồi đi?

Đang nghĩ vậy, cô bé liền nghe thấy tiếng nói có chút lạnh lùng của Tiêu Niệm Vi từ phía sau truyền tới.

“Tiêu Vận Ninh, con lại ngứa da rồi đi?”

Tiêu rồi!

Tiêu Vận Ninh ngây một lát liền nhảy lên, chạy thẳng đến sau lưng Diệp Minh Triết, ngón tay dính kèm lập tức nắm chặt áo cậu, đáng thương nói: “Anh đẹp trai, cứu mạng!”

Lông mày của Diệp Minh Triết nhíu chặt lại, thậm chí cảm thấy đôi tay dính đầy bơ kia đang cố ý chà vào người của cậu bé.

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Minh Triết mang nét tức giận, dáng vẻ như sắp bùng nổ, vội nói: “Minh Triết, con là con trai, sao lại động tay với con gái? Cô bé là con gái của chú Lương của con, chú Lương là anh em tốt nhất của ba con.”

Lông mày của Diệp Minh Triết càng nhíu chặt.

Mẹ vậy mà trách cậu?

Dựa vào đâu chứ?

Rõ ràng là cô bé này chọc cậu bé trước?

Có điều Diệp Minh Triết ở bên ngoài vẫn rất nể mặt của Thẩm Hạ Lan, cậu bé liếc nhìn Tiêu Vận Ninh, sau đó quay đầu lễ phép nói với Tiêu Niệm Vi: “Dì, cậu ấy không phải là cố ý, chúng cháu đang thảo luận.”

“Đúng đúng đúng, thảo luận. Mẹ ơi con thật sự không có gây chuyện.”

Tiêu Vận Ninh vội vàng vịn lời mà nói.

Tiêu Niệm Vi sao có thể nhìn không ra là Diệp Minh Triết cho Tiêu Vận Ninh bậc thang đi xuống chứ, cô ta bực bội trừng Tiêu Vận Ninh một cái, sau đó mỉm cười nói với Diệp Minh Triết: “Cháu là Minh Triết nhỉ? Xin lỗi cháu, Vận Ninh nhà dì khiến cháu chịu oan ức rồi.”

“Không có, chúng cháu thật sự đang thảo luận.”

Diệp Minh Triết cười nhạt, vô cùng lễ phép, lại mang chút lạnh lùng xa cách, cực kỳ giống Diệp Ấn Tuấn hồi đầu.

Thẩm Hạ Lan thấy bên Diệp Minh Triết cho bậc đi xuống, vội vàng nắm tay của con trai nói: “Con sao lại tới đây? Theo mẹ đi vào sao?”

“Con có nhiệm vụ, mẹ, có điều kiêng kỵ con phải thay đồ.”

Diệp Minh Triết nhìn quần áo của mình với vẻ hơi bất lực, rất là cạn lời.

“Dì đi gọi người mua cho cháu một bộ quần áo để thay, cháu đợi một lát được không?”

Tiêu Niệm Vi vội mở miệng.

Diệp Minh Triết cũng không có từ chối.

Bây giờ mặc quân phục như vậy đi tham gia nhiệm vụ thì không phải sẽ bị đại đội trưởng mắng chết hay sao?

“Con vào nhà vệ sinh.”

Diệp Minh Triết cất bước rời khỏi.

Tiêu Niệm Vi vội gọi điện thoại bảo trợ lý của mình đi mua quần áo của bé trai rồi đưa qua.

Thẩm Hạ Lan sợ Tiêu Niệm Vi sẽ phạt Tiêu Vận Ninh, vội vàng vỗ vai của cô bé nói: “Đi chơi đi, bác và mẹ cháu còn có chuyện muốn nói.”

“Cảm ơn bác gái.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK