Những gì ông cụ Tiêu nói làm Dư Khinh Hồng ấm ức, hai mắt cô ta lập tức đỏ lên.
“”Ông ngoại, cháu…”
“Dũng, dẫn nó xuống.”
Dư Khinh Hồng chưa kịp nói xong thì đã bị Dũng dẫn đi.
Thấy mọi việc ở đây đã được giải quyết xong, Thẩm Hạ Lan định đứng dậy đi về nhưng trong lòng cô rất nặng nề, không ngờ lại thành ra là kết quả như vậy.
Dư Dương chết cũng đáng, điều khiến cô cảm thấy đè nén là sự mỏng manh của sinh mạng con người.
Tại sao nhiều người không tiếc mạng mình như vậy?
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, ông cụ Tiêu giữ cô lại nhưng cô cũng từ chối, cô gọi điện thoại cho Lam Thần.
Bây giờ cô muốn về lại nhà họ Diệp, muốn ở nơi có hơi thở quen thuộc của Diệp Ân Tuấn một lát.
Nhưng điện thoại của Lam Thần mãi vẫn không có người nghe.
Lông mày của Thẩm Hạ Lan lập tức cau lại.
Lam Thần đứng canh ở trước cửa ngôi nhà cũ của họ Diệp, chắc không xảy ra chuyện chứ?
“Sao rồi?”
Ông cụ Tiêu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Hạ Lan, không thể không hỏi một câu.
“Không sao, ông ngoại, Dư Khinh Hồng đã giao cho ông rồi, cháu phải mau chóng trở về.”
“Ông bảo Dũng đi cùng cháu.”
“Vâng.”
Lần này, Thẩm Hạ Lan không từ chối.
Hai người vội vàng trở về nhà cũ nhà họ Diệp, trong nhà rất yên tĩnh, Lam Thần không có ở đó, nhưng Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.
“Cô chủ, cô đừng xuống xe, tôi xuống xem trước đã.”
Dũng nói xong lập tức xuống xe, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.
“Đừng xuống, ở đây quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người khác phải lo lắng.
Dũng, đừng dừng xe lại, lái thẳng về phía trước.”
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có chút u ám.
Mặc dù Dũng không biết có ý gì, nhưng vẫn nghe lời cài số tăng ga qua cửa nhà cũ nhà họ Diệp với tốc độ rất nhanh.
Ngay khi họ vừa rời khỏi cửa nhà cũ, phía trước đột nhiên xuất hiện vật cản.
“Dũng, lùi lại.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức nhấc lên.
Xem ra Dư Dương đã chết rồi, còn có những phần tử xấu ở đây đợi cô.
Quả nhiên có người đứng sau Dư Dương.
Lúc Dũng về số lùi, phía sau không biết từ đâu xuất hiện bốn năm chiếc xe jeep, lập tức chặn đường phía sau của bọn họ lại.
“Cô chủ, chúng ta gặp mai phục rồi.”
Lông mày Dũng nhíu chặt lại.
Thẩm Hạ Lan là tâm can bảo bối của ông cụ Tiêu, tuyệt đối không thể để cô xảy ra chuyện.
“Cô chủ, tôi lái xe dẫn dụ bọn chúng, cô hãy chạy vào bên trong.”
Đề nghị của Dũng lập tức bị Thẩm Hạ Lan từ chối.
“Không cần, Lam Thần không có ở đây, chắc chắn là xảy ra chuyện rồi, bây giờ ở bên trong cũng đã bố trí rất nhiều người đợi chúng ta chui vào.
Tôi mà đi vào thì chính là cá trong chậu, đúng với ý nguyện của bọn chúng.”
“Vậy phải làm sao?”
Dũng có chút lo lắng.
Khóe miệng Thẩm Hạ Lan hơi cong lên, nở một nụ cười cay đắng.
“Tôi thật sự không muốn sống một cuộc sống như thế này, nhưng lại bị người khác ép thành như thế này.
Tôi còn phải cứu chồng, vì vậy không có cách nào nữa, liều thôi.
Dũng, trên người cậu có súng không?”.
Danh Sách Chương: