Diệp Ân Tuấn là người đàn ông ngang ngược mà cố chấp, chuyện anh muốn làm thì sẽ không bận tâm tới ánh mắt của người khác. Điều này cô đã biết rõ từ rất lâu trước kia. Mặc dù thu hút sự chú ý của anh cũng là một phần trong kế hoạch của cô nhưng cô không nghĩ mình bị lộ nhanh đến vậy.
Chỉ cần vết bỏng trên người cô hiện ra trước mắt Diệp Ân Tuấn thì kế hoạch của cô khó mà thực hiện. Khoan tim thấu xương năm năm qua cũng sẽ hoàn toàn trôi theo dòng nước.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan bỗng tràn đầy sức mạnh. Cô nhanh chóng ngẩng đầu, dùng đầu mình đập vào mũi Diệp Ân Tuấn.
Cảm giác chua xót thoáng chốc bủa vây Diệp Ân Tuấn.
Anh buông Thẩm Hạ Lan ra, một dòng máu đỏ tươi cũng chảy xuống từ mũi anh, đôi mắt phượng xinh đẹp tựa như có độc nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan, nhìn người phụ nữ to gan làm xằng làm bậy này.
“Chiêu lạt mềm buộc chặt của cô cũng như ý muốn đấy, nhưng Thẩm Hạ Lan, ở trước mặt tôi, cô vẫn còn quá non nớt. Rốt cuộc cô có mục đích gì? Thân phận thật sự của cô là ai?”
Mặc dù Diệp Ân Tuấn đau đến mức lùi lại hai bước theo bản năng, mũi cũng chảy máu nhưng dáng vẻ hung ác huỷ diệt trời đất của anh cùng khí thế bức người của anh vẫn không hề giảm.
Tim Thẩm Hạ Lan gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đầu cô đau quá!
Mũi người đàn ông này làm bằng sắt à?
Nơi yếu ớt như thế bị đụng trúng mà vẫn có thể điềm nhiên như không có chuyện gì uy hiếp cô, quả nhiên là Diệp Ân Tuấn không tim không phổi!
Thẩm Hạ Lan vội kéo áo ngủ của mình cho ngay ngắn rồi cũng lùi lại sau một bước, phòng bị nhìn Diệp Ân Tuấn, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Diệp thật biết ăn nói. Anh tới nhà tôi rồi cợt nhả với tôi không nói, bây giờ còn chất vấn tôi. Xin hỏi tổng giám đốc Diệp anh có quyền gì mà làm vậy với tôi? Cho dù công ty hợp tác, bạn gái anh khiến tôi khó xử trước mặt mọi người, anh lại tới tận cửa lăng nhục tôi, thật sự là đang bắt nạt tập đoàn HJ chúng tôi không có người phải không? Nếu tổng giám đốc Diệp còn hùng hổ doạ người như vậy nữa thì đừng trách tôi không nể mặt tập đoàn Hoàn Trí các anh, chúng ta sẽ tới thẳng đồn cảnh sát nói chuyện.”
Nhìn Thẩm Hạ Lan lòng đầy căm phẫn gào thét, đôi mắt xinh đẹp kia tựa hai ngọn lửa cháy rừng rực, làm nổi bật vẻ xinh đẹp động lòng người của cô, cũng càng giống với người trong trí nhớ kia.
Mắt Diệp Ân Tuấn sâu hơn vài phần nhưng không ép sát Thẩm Hạ Lan nữa.
Chuyện anh muốn biết trước giờ không gì không biết được, sớm muộn cũng có ngày anh vạch trần toàn bộ người phụ nữ trước mắt này.
“Thẩm Hạ Lan, tốt nhất hãy là dáng vẻ mà ngoài mặt cô thể hiện ra, nếu không tôi sẽ cho cô biết người tính kế Diệp Ân Tuấn tôi đều không có kết cục tốt đẹp.”
“Tổng giám đốc Diệp đang uy hiếp đe doạ tôi à? Thật sợ đó! Nếu tổng giám đốc Diệp không có thành ý hợp tác thì mong anh gọi cho chủ tịch tập đoàn chúng tôi, hoặc là nói tổng giám đốc Diệp có thành kiến với cá nhân tôi, cũng có thể bảo chủ tịch chúng tôi đổi nhà thiết kế khác tới, không cần bắt nạt một cô gái nhỏ yếu như tôi, như vậy sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy khinh thường.”
Mắt Thẩm Hạ Lan càng thêm lạnh lùng.
Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan, muốn nhìn ra điểm sơ hở từ đôi mắt cô, nhưng người phụ nữ này giả vờ quá giỏi, đôi mắt phẫn nộ trừng lên nhìn anh dường như là anh đã thật sự làm chuyện gì sai trái, tội ác tày trời.
Nhìn vào mắt nhau vài giây như cường giả đang quyết đấu.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy sau lưng đã ướt nhẹp.
Đấu với Diệp Ân Tuấn, cho dù đã rèn luyện năm năm ở nước ngoài nhưng về khí thế thì cô vẫn thua người đàn ông trước mắt này.
Khi Thẩm Hạ Lan không kiên trì nổi nữa thì bên tai đột nhiên truyền tới tiếng hét chói tai.
“Các người đang làm gì vậy?”
Sở Anh Lạc không ngờ được mình lại thấy Diệp Ân Tuấn ở đây, mà ánh mắt hai người kia nhìn nhau lại khiến cô ta rất không thoải mái, cô ta không tự chủ hét lên, giọng hét có phần chói tai.
Trước nay Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ cảm kích vì sự có mặt của Sở Anh Lạc như lúc này.
Cô di chuyển tầm mắt trước, khi nhìn Sở Anh Lạc, ánh mắt đã nhiều thêm một tia lạnh lẽo.
“Cô Sở? Cô tới đưa tổng giám đốc Diệp về sao? Hay là hai người định vợ chồng cùng đánh, ngược chết tôi ở đây mới thôi? Tôi thật không hiểu mình đã đắc tội hai vị chỗ nào mà lại khiến hai người lần lượt tới tìm tôi gây phiền phức.”
Giọng Thẩm Hạ Lan lạnh lùng.
Diệp Ân Tuấn nghe cô nói vậy không khỏi nhíu chặt lông mày, nhưng anh nhanh chóng lau mũi mình rồi đứng sang một bên, vừa khéo đứng cạnh Thẩm Hạ Lan.
“Cô tới đây làm gì?”
Giọng Diệp Ân Tuấn hơi lạnh.
Sở Anh Lạc thấy hai người đứng bên nhau lại có cảm giác nguy cơ rất lớn giống như năm năm trước khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đứng bên nhau vậy.
Lòng cô ta bừng lên ngọn lửa ghen ghét nhưng lại nhìn thấy vẻ lạnh lùng và không kiên nhẫn nơi đáy mắt Diệp Ân Tuấn, cô ta chỉ đành đè nén mọi cảm xúc của mình rồi thấp giọng nói: “Em cho người tra địa chỉ của nhà thiết kế Lisa, cố ý tới đây nhận lỗi với cô ấy. Tôi biết là mình lỗ mãng, xin lỗi cô Lisa, mong cô tha thứ cho sự thất lễ của tôi, cầu xin cô hãy quay về nhậm chức ở tập đoàn Hoàn Trí.”
Sở Anh Lạc cố gắng thể hiện vô cùng hèn mọn và tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chỉ cần Diệp Ân Tuấn nhìn thấy thành ý của cô ta thì dù Thẩm Hạ Lan có về hay không, chắc anh cũng sẽ không trách cô ta đâu nhỉ?
Nghĩ như vậy, Sở Anh Lạc quỳ xuống trước mặt Thẩm Hạ Lan, mà đúng lúc này một tia phản quang khiến Thẩm Hạ Lan hơi nheo mắt.