Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 625: LÀM GÌ CÓ AI MUỐN BỊ CÂM CHỨ

Dáng vẻ lo lắng của Lam Tử Thất khiến bác sĩ không nỡ mở lời.

Lam Dũng vội tiến lên hỏi: “Bác sĩ, rốt cuộc cô ấy bị sao rồi? Để chúng tôi chuẩn bị tâm lý trước.”

“Cổ họng có thể chữa được, nhưng kỹ thuật ở thị trấn không đủ khả năng, nếu muốn làm phẫu thuật thì tôi khuyên cô tốt nhất là nên ra nước ngoài mà làm. Mặt khác, đứa bé mà cô ấy đưa đến rất bài xích việc chúng tôi bước vào thế giới riêng của bé. Chứng tự kỷ thật sự rất khó chữa, cần có sự tham dự của phụ huynh, mà bây giờ người nhà của cháu bé lại thành ra như vậy, tôi cho rằng việc cấp bách nhất hiện này là chữa khỏi cho người lớn, còn đứa bé thì có thể tạm để sau.”

Nghe bác sĩ nói vậy thì Lam Tử Thất sốt sắng hỏi lại ngay: “Đứa bé mới bốn tuổi thôi, nếu thật sự mắc chứng tự kỷ thì cuộc sống sau này của nó biết phải làm sao? Trước kia cháu nó rất vui vẻ hoạt bát mà.”

“Thật sự chúng tôi cũng hết cách rồi, mà tôi nói thật nhé cô Lam, dù sao thì chỗ này cũng chỉ là thị xã thôi, không phải thành phố lớn, vậy nên…”

“Tôi hiểu rồi bác sĩ, bệnh viện cứ kê thuốc cho hai người họ đi, còn chuyện phẫu thuật thì gia đình chúng tôi sẽ sắp xếp.”

Lam Tử Thất nghe Lam Dũng nói thế thì ngớ cả người ra.

“Gia đình chúng ta sắp xếp sao?”

Lam Dũng khoác vai cô rồi cười nói: “Chị à, nhà họ Lam chúng ta thật sự có thể làm được rất nhiều chuyện, thật ấy, chị đừng coi mình như người ngoài. Em đã nói rồi, ân nhân của chị thì cũng là ân nhân của em, bạn cũng chị thì cũng như bạn của em, nếu ban đầu cô ấy đã chăm sóc chị thì giờ đây gia đình chúng ta sẽ không để mặc cô ấy đâu. Chị nghe em nói này, bây giờ chúng ta trị vết thương ngoài da đã, còn về cổ họng của cô ấy thì em sẽ kêu ba mời chuyên gia nước ngoài về đây.”

“Có được không?”

Niềm hi vọng chợt lóe lên trong mắt Lam Tử Thất.

“Chị nói gì vậy chứ? Có gì mà được với chả không? Cứ yên tâm đi, để em lo chuyện này cho, chị muốn ở lại chăm sóc cô ấy em cũng không phản đối, nhưng chị phải ăn cơm đi đã.”

Lam Dũng đưa hộp cơm trong tay mình cho Lam Tử Thất.

Lần này thì Lam Tử Thất không còn từ chối nữa, chỉ cần có thể chữa được bệnh cho Thẩm Hạ Lan thì muốn cô làm gì cũng được.

Thấy Lam Tử Thất đã chịu ăn cơm, tuy cô ăn ngấu nghiến như không cần biết mùi vị ra sao, nhưng Lam Dũng đã thấy thỏa mãn lắm rồi, cậu cười nói: “Nếu cần canh dinh dưỡng hay gì đó thì cứ gọi điện cho em, em sẽ nhờ quản gia kêu người làm.”

Lam Tử Thất gật đầu.

Lam Dũng vẫn chưa yên tâm lắm, cậu nói: “Chị còn nhớ số của em không?”

“Chị có lưu số mà.”

Lúc đầu Lam Tử Thất cũng không tính lưu, chính Lam Dũng đã lưu số cậu vào điện thoại cô.

Lam Dũng cười nói: “Vậy được rồi, em về trước nhờ ba tìm chuyên gia tới, chị cũng đừng nhọc lòng quá, nếu chịu không nổi thì buổi tối em tìm điều dưỡng tới thay chị.”

“Không cần, chị muốn ở một mình với cậu ấy.”

Lam Tử Thất không biết rốt cuộc Thẩm Hạ Lan đã trải qua những gì, nhưng lúc này đây cô thật sự chỉ muốn ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

Lúc Lam Tử Thất trông thấy Thẩm Hạ Lan bị thương đến nông nổi này, cô đã nghĩ đến việc tìm Bạch Tử Đồng giúp đỡ, nhưng nếu tìm Bạch Tử Đồng thì chắc chắn Tô Nam cũng sẽ biết chuyện, mà một khi Tô Nam biết thì Diệp Ân Tuấn cũng sẽ biết thôi, khi đó Diệp Ân Tuấn sẽ tới đây, cô không hề muốn để hai người họ ở cạnh nhau nữa.

Lam Tử Thất đi cùng bác sĩ quay về phòng bệnh của Thẩm Hạ Lan, Diệp Tranh cũng bước theo sau, cậu bé nhìn Lam Tử Thất, không bài xích cô, điều đó khiến Lam Tử Thất thấy hơi vui vui.

“Tranh à, con muốn ăn gì? Xem nè, dì Lam để dành cho con đó.”

Lam Tử Thất đưa chiếc giò heo mà cô cố tình để dành lại cho Diệp Tranh.

Diệp Trành nhìn một hồi rồi cầm lấy giò heo đưa tới bên miệng Thẩm Hạ Lan, hi vọng Thẩm Hạ Lan có thể ăn chút gì.

Lam Tử Thất nhìn thấy cậu như vậy thì trong lòng vô cùng xót xa.

Cô nhẹ giọng nói: “Bé Tranh ngoan, mẹ vẫn chưa tỉnh đâu, tạm thời không thể ăn được.”

Cô vừa dứt lời thì Diệp Tranh liền bỏ chiếc giò heo về chỗ cũ, sau đó đóng nắp hộp lại, có vẻ như cậu bé đang cố giữ cho đồ ăn không bị nguội.

Lam Tử Thất nhìn cậu hỏi: “Con muốn đợi Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy rồi cho cậu ấy ăn trước à?”

Diệp Tranh gật đầu.

Lam Tử Thất chợt thấy lòng mình vô cùng bứt rứt.

“Mẹ của con không ăn được mấy món này đâu, cô ấy bị thương, bị bệnh rồi, chỉ ăn được những món thanh đạm thôi. Bé ngoan, con cứ ăn đi, khi nào mẹ tỉnh thì dì sẽ kêu người ta làm đồ ăn riêng cho mẹ, con cứ yên tâm. Bây giờ hai người đã ở cạnh dì Lam rồi, cả con và mẹ đều có thể yên lòng, dì sẽ bảo vệ hai người.”

Lam Tử Thất lại đưa sườn heo cho Diệp Tranh.

Lần này Diệp Tranh chỉ khựng lại một thoáng rồi liền cầm lấy giò heo bắt đầu ăn. Cậu bé ăn hỏi vội, có vẻ như đã đói lắm rồi.

Lam Tử Thất nhờ người đi mua cho Diệp Tranh một bộ quần áo để thay ra, nhân tiện cũng chuẩn bị một bộ đồ cho Thẩm Hạ Lan, tiếc là bác sĩ không cho mặc.

Thẩm Hạ Lan không biết mình đã ngủ mất bao lâu, đến khi cô tỉnh dậy thì đã trông thấy trần nhà màu trắng và ngửi được một mùi cồn rất lạ.

Cô biết mình đã được cứu rồi!

“Hạ Lan à, cậu tỉnh rồi?”

Lam Tử Thất vội vàng bước đến hỏi.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy khuôn mặt thân quen ngay trước mặt mình, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lam Tử Thất, lòng cô có một cảm giác khó chịu ấm ức rất khó nói thành lời.

Lam Tử Thất thấy Thẩm Hạ Lan không có vẻ gì là quá xúc động thì bèn hỏi: “Bộ cậu sốt quá thành ra ngu người rồi à? Hai là bị mất trí nhớ?”

Thẩm Hạ Lan thấy trí tưởng tượng của Lam Tử Thất phòng phú như vậy thì liền đưa tay vỗ lưng cô, ý bảo với cô là mình không sao.

Lam Tử Thất trong thấy cô ra nông nổi này thì không kìm được nước mắt.

“Cậu nói tớ biết, có phải Diệp Ân Tuấn sai người hại cậu thành ra như vậy không? Đúng không hả? Nếu đó là sự thật thì tớ phải giết anh ta bằng được!”

Thấy Lam Tử Thất tức giận như vậy, Thẩm Hạ Lan lại nhớ đến những gì mà mình đã trải qua.

Hẳn Lam Tử Thất đã biết về những vết thương trên người cô rồi.

Cô nên nói thế nào đây?

Những cảm xúc bên trong Thẩm Hạ Lan cứ rối bời lên, cô lắc đầu.

“Rồi rồi, khoan không bàn tới chuyện này, tớ chưa nói với ai chuyện cậu ở cạnh tớ hết, nếu cậu muốn tìm Diệp Ân Tuấn thì để tớ gọi điện cho Tống Đình. Nếu cậu không muốn gặp anh ta thì ở lại đây với tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu, đảm bảo đến cả Tống Đình cũng không tìm ra chỗ này.”

Thẩm Hạ Lan nghe Lam Tử Thất nói vậy thì đã hoàn toàn yên tâm.

Cô lắc lắc đầu, Lam Tử Thất hiểu ý cô ngay.

“Cậu không muốn gặp Diệp Ân Tuấn.”

Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại rồi gật đầu.

Lam Tử Thất xót xa ôm lấy cô rồi nói: “Rốt cuộc cậu phải hi sinh bao nhiêu cho mối tình này thì mới đủ đây? Trận hỏa hoạn năm năm trước cậu khiến tớ đau lòng không chịu được, bây giờ lại ra nông nỗi này. Thẩm Hạ Lan, cậu có biết không? Cậu khiến tớ cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu quá.”

Thẩm Hạ Lan cũng thấy hơi buồn.

Cô đâu ngờ được rằng đường tình duyên của mình lại chông chênh như thế chứ.

Thẩm Hạ Lan ôm lại Lam Tử Thất thật chặt, giờ đây khi đã mất đi giọng nói của mình cô không biết nên bày tỏ thế nào nữa.

Đúng lúc này thì Lam Dũng đẩy cửa bước vào phòng.

“Chị, quản gia đã nấu xong cháo rồi, nói là có thể để bạn của chị ăn một chút. A? Tỉnh rồi? Chào.”

Lam Dũng nhiệt tình chào Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan ngẩn người, cô quay qua nhìn Lam Tử Thất với vẻ khó hiểu.

Lam Tử Thất vội nói: “À, tớ quên nói với cậu, tớ tìm được người nhà rồi, đây là em tớ, tên Lam Dũng. Lam Dũng, đây là bạn thân của chị, tên là Thẩm Hạ Lan.”

“Chào chị!”

Lam Dũng chìa tay phải ra trước mặt Thẩm Hạ Lan.

Tay của cậu rất trắng, ngón thay thon dài, trông rất giống tay của Diệp Ân Tuấn.

Nhớ khi còn ở trường học, Diệp Ân Tuấn cũng chìa tay ra trước mặt cô như vậy, đến bây giờ cô vẫn ghi khắc trong lòng, tựa như chỉ mới hôm qua.

Lam Tử Thất thấy Thẩm Hạ Lan lại thẫn thờ thì liền đưa tay huých cô một cái: “Lan à, em trai của tớ đang nói chuyện với cậu kìa.”

Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì liền hoàn hồn lại cô cười cười tỏ ý xin lỗi, sau đó đưa tay khẽ nắm lấy tay Lam Dũng một chốc.

Lam Dũng không ngờ Thẩm Hạ Lan cười lên lại xinh như vậy, cậu ngây ra giây lát, nhưng chẳng mấy chốc sau dã bình thường lại.

“Chị yên tâm đi, ba em nói ông ấy có quen một chuyên gia rất có tiếng ở nước ngoài, ông đã gọi điện cho người đó rồi, vài ngày sau người đó sẽ đến Lịch Thành khám họng cho chị, biết đâu chị vẫn có cơ hội lấy lại giọng nói của mình.”

Những lời Lam Dũng nói khiến ánh mắt của cô dần u ám, ngay sau đó cô liền nhìn về phía Lam Tử Thất, ánh mắt như đang dò hỏi.

Lam Tử Thất gật đầu nói: “Đúng vậy, tớ biết hết rồi. Tuy không biết cậu đã trải qua những gì, cũng không biết rốt cuộc giữa cậu và Diệp Ân Tuấn đã có chuyện gì, nhưng bây giờ tớ nhất định phải chữa cổ họng của cậu, tớ không thể chịu đựng được việc cậu bị câm! Giọng nó của cậu dễ nghe biết bao, sao có thể bị câm như vậy được chứ?”

Thẩm Hạ Lan vuốt vuốt cổ họng, cô hé miệng cười nhùng cuối cùng vẫn lặng im.

Nếu có thể nói thì làm gì có ai muốn làm người câm chứ?

“Rồi rồi, đừng nói gì nữa hết, cứ yên tâm ở đây dưỡng thương đi, có tớ lo hết rồi. Trước kia người che chở tớ là cậu, bây giờ để tớ bảo vệ cậu và Diệp Tranh, có được không?”

Thẩm Hạ Lan nghe thấy cô nói vậy thì chỉ cười rồi gật đầu.

Cô mừng thay Lam Tử Thất vì đã tìm được người nhà của mình, cũng buồn lòng vì bản thân đã gây thêm phiền toái cho Lam Tử Thất, thế nhưng với tình trạng bây giờ của cô thì không thể nào sống một mình cùng với Diệp Tranh được.

Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một lúc rồi lấy giấy bút nói với Lam Tử Thất: “Tìm giúp tớ một người dạy ngôn ngữ ký hiệu, giờ tớ muốn phải thể hiện được suy nghĩ của mình một cách rõ ràng.”

“Ừm, để tớ tìm cho.”

Lam Tử Thất gật đầu, cô dặn Thẩm Hạ Lan nghỉ ngơi cho khỏe rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

Lam Dũng thấy thái độ của cô rất không ổn thì vội vàng đi theo ra ngoài, vừa bước ra thì đã trông thấy Lam Tử Thất đang che miệng ngồi xổm trên hành lang khóc thút thít.

Cậu chưa từng thấy Lam Tử Thất khóc dữ như vậy, thế là kìm lòng không đậu nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đau đến nỗi nhắm nghiền mắt, Diệp Tranh đứng bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.

Cảnh tượng ấy khiến Lam Dũng cũng thấy mềm lòng thương hại.

Cậu bước đến trước mặt Lam Tử Thất, vỗ vai cô rồi nói: “Chị à, tất cả chỉ là tạm thời thôi, yên tâm đi, con có em mà.”

“Ừm!”

Lam Tử Thất vừa khóc vừa gật đầu.

Vậy là nhờ có sự sắp xếp của Lam Tử Thất, ban ngày Thẩm Hạ Lan học với giáo viên dạy ngôn ngữ ký hiệu, buổi tối lại lên mạng tìm việc làm.

Lam Tử Thất biết Thẩm Hạ Lan không muốn làm phiền mình, nhưng với tình trạng hiện giờ thì Thẩm Hạ Lan thật sự không nên đi làm chút nào.

Lam Dũng cũng từng nói, bảo cô hãy lo nghỉ ngơi cho khỏe, đợi khi nào hết bệnh lại đến công ty của cậu, cô có thể làm thư ký cho cậu, nhưng Thẩm Hạ Lan lại khéo léo từ chối yêu cầu này.

Cô đã bị câm rồi, đến công ty thì có làm được gì đâu chứ?

Chẳng lẽ lại dùng ngôn ngữ ký hiệu với người ta sao?

Thẩm Hạ Lan tìm được một công việc thiết kế trên mạng.

Cô vốn là một nhà thiết kế, tuy là thiết kế ô tô nhưng cô có một sự nhạy cảm và một trí óc sáng tạo thiêm bẩm với ngành này.

Nhà tuyển dụng nói họ cần thiết kế một món trang sức, yêu cầu phải có phong cách độc đáo riêng biệt. Tiền lương rất cao, nhưng họ cần phỏng vấn trước.

Nhìn thấy yêu cầu phỏng vấn thì Thẩm Hạ Lan lại hơi do dự.

Lỡ đâu họ biết cô bị câm, không chọn cô thì sao đây?

Cô và Diệp Tranh cần phải sống nữa.

Dù tạm thời Lam Tử Thất có thể giúp đỡ họ, nhưng sau khi trải qua bài học lần này, Thẩm Hạ Lan thật sự không muốn đặt hi vọng của mình vào bất kỳ ai.

Cô phải tự mình đứng dậy, cố gắng phấn đấu vì tương lai của mình và Diệp Tranh, dù bây giờ cô đã bị câm đi chăng nữa!

Nếu không nhận công việc này thì cô và Diệp Tranh sẽ không có cơm ăn, nhưng phải làm sao mới có thể khiến nhà tuyển dụng dù biết cô bị câm vẫn chấp nhận tuyển cô đây?

Thẩm Hạ Lan trầm ngâm suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK