“Thôi đi, nếu như không phải anh diễn trò tình cảm với em ở trước mặt của Hạ Lan thì tối nay anh có thể bị dạy dỗ như thế này à? Anh thật sự cho rằng Diệp Ân Tuấn là một người đàn ông nhàm chán không có chuyện gì thích đi quậy phá đêm động phòng của người ta chắc?”
Lời nói của Hồ Ngọc Duyên lập tức để Tống Dật Hiên hiểu ra.
“Em nói là lúc cậu ta không có mặt, anh với em tình cảm trước mặt Hạ Lan, kích thích Hạ Lan, cậu ta đã biết chuyện này rồi, cái này là đang tính sổ đó à?”
“Không phải thì sao chứ, anh ta còn có lý do gì để nhằm vào anh à?”
Hồ Ngọc Duyên thấy bình thường Tống Dật Hiên rất thông minh, sao tới chỗ này lại ngốc vậy chứ?
Tống Dật Hiên buồn bực vỗ đùi rồi nói: “Mẹ bà, hai người bọn họ thể hiện tình cảm trước mặt chúng ta ít lắm hả? Chúng ta nói gì rồi à? Ngày nào cũng cho ăn cẩu lương, anh ăn no rồi còn không cho anh phản kích lại một lần?”
“Anh có thể phản kích chứ, nhưng mà anh cũng phải chấp nhận sự trả thù của người ta.”
“Mẹ kiếp!”
Tống Dật Hiên bực bội chỉ muốn nói tục, đây là điển hình cho câu cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn.
Nhưng mà nhìn thấy quần trinh tiết của mình, Tống Dật Hiên thật sự rất muốn khóc.
Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên ở bên đây mở khóa cả một đêm, đợi đến khi mở xong thì trời đã sáng.
Cả đêm này Tống Dật Hiên thật sự bị giày vò, nhìn cô vợ nhỏ yêu dấu của mình đi tới đi lui, hương thơm đó kích thích anh ta, làm cho anh ta sôi trào, nhưng mà lại không làm được gì, cảm giác này mẹ nó thật là khốn nạn.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ngủ đến nửa đêm, anh lại ôm Thẩm Hạ Lan lên.
Thẩm Hạ Lan mơ mơ màng màng, nhưng mà lại không muốn mở mắt, chỉ quấn cánh tay lên trên cổ Diệp Ân Tuấn, giọng nói mềm mềm: “Anh muốn ôm em đi đâu vậy?”
“Xuỵt! Em cứ ngủ đi, anh cũng không thể bán em.”
Diệp Ân Tuấn cưng chiều nở nụ cười.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy cũng đúng, cô lập tức mặc kệ, để mặc cho Diệp Ân Tuấn ôm mình, cô lại ngủ tiếp đi lần nữa.
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng ngủ, tìm một cái áo khoác phủ lên cho cô, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng.
Phi đang chờ ở bên ngoài, nhìn bọn họ tới, vội vàng kéo cửa xe ra.
“Sếp Diệp, đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.”
“Đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
Phi khởi động xe.
Tiếng động cơ làm Tống Dật Hiên ngơ ra một lúc.
“Đã trễ như vậy rồi mà ai còn ra ngoài thế?”
Hồ Ngọc Duyên mở khóa cho anh đang rất buồn bực, thuận miệng nói: “Anh quan tâm là ai làm cái gì?
Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chỉ có mở khóa và mở khóa!”
Cô quả thật sắp điên lên rồi.
Đây thật sự là đêm tân hôn của cô đó à, làm sao lại biến thành thợ mở khóa rồi?
Tống Dật Hiên cũng giúp đỡ, trong lòng thì thầm mắng Diệp Ân Tuấn.
Lỗ tai của Diệp Ân Tuấn ngứa ngứa, biết là hai vợ chồng Tống Dật Hiên đang mắng mình, anh cũng không quan tâm, xem xem sau này bọn họ có còn dám thừa dịp lúc không có mặt rồi lại bắt nạt vợ anh nữa không.
Xe chạy thẳng một đường đến sân bay, ở đó đã có máy bay tư nhân chờ sẵn..
Danh Sách Chương: