Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 696: TÌNH CẢM SÂU NẶNG NHƯ THẾ, LÀM SAO LẠI BỎ LỠ.

“Uống đi, nhìn tôi làm cái gì, sao vậy? Uống không được hả?”

Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn trước mắt, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của cô ta vô cùng khó chịu.

Ánh mắt đỏ của cô ta có ý gì vậy?

Từ lúc nào mà Tống Dật Hiên cần có người khác phải đồng cảm?

“Cô có uống không hả? Không uống thì cút đi!”

Tống Dật Hiên vô cùng bực bội gầm nhẹ, sau đó tiếp tục cầm lấy một chai bia lên uống.

Trương Mẫn bước nhanh lên phía trước, một tay cầm lấy tay của Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Đừng uống nữa, chúng ta trở về đi.”

“Muốn trở về thì tự cô về đi, đừng có ngăn cản tôi uống rượu.”

Tống Dật Hiên hất tay của Trương Mẫn ra.

Trái tim của anh ta thật sự đau lắm.

Thời gian dài như vậy thật sự rất khó để quên một người, biết rõ là không thuộc về mình, lại luôn hi vọng xa vời có một ngày nào đó mình có thể thay thế vị trí của Diệp Ân Tuấn.

Lần lượt bị từ chối, lần lượt bị đâm vào, nhưng mà luôn mặc thêm áo giáp cho mình, có thể liều lĩnh, lại không ngờ rằng áo giáp cũng có kẻ hở.

Những nỗi đau đó thuận theo khe hở của áo giáp tràn vào trong, xâm nhập đến tận xương tủy, giống như là axit thấm sâu vào trong xương cốt của anh ta, đau đớn dữ dội, có làm như thế nào cũng không kêu thành lời.

Loại đau đớn này đã bị anh ta bỏ mặc nhiều lần.

Muốn từ bỏ nó, nhưng mà mỗi lần nghĩ đến không thể nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, loại đau đớn đó còn khó chịu hơn là so với hiện tại.

Bây giờ Tống Dật Hiên đã sắp kiềm chế không được rồi.

Mà dáng vẻ không chịu nổi cùng với vẽ chật vật của anh ta đều bị người phụ nữ này nhìn ở trong mắt, chuyện này đối với Tống Dật Hiên luôn cao cao tại thượng mà nói quả thật làm cho anh ta không thể chấp nhận được, hết lần này đến lần khác còn không thể làm gì với Trương Mẫn.

Loại đau khổ không có cách để phát tiết cũng chỉ có thể thông qua bia rượu để giải quyết nó.

Có lẽ là uống say thì cái gì cũng có thể mặc kệ.

Tống Dật Hiên nắm lấy một chai rượu khác, mở ra uống vào, uống như không cần mạng.

Trong lòng của Trương Mẫn đột nhiên chua xót.

Cô ta cũng đã từng yêu thầm, biết loại đau khổ khi yêu thầm, bây giờ nhìn thấy Tống Dật Hiên như thế này không khỏi nhớ đến mình.

Cô ta cũng chỉ là một cô gái đến từ nông thôn, nhưng mà Tống Dật Hiên có bản lĩnh như vậy, thông minh như vậy, cần gì phải làm cho mình chật vật như thế cơ chứ.

Trương Mẫn không còn khuyên bảo Tống Dật Hiên nữa, cứ nhìn anh ta uống như vậy, hi vọng là anh ta uống say rồi có thể về nhà sớm nghỉ ngơi.

Có lẽ là ngày mai khi mặt trời mọc lại là một ngày tươi đẹp.

Lưu Thi Văn nhìn thấy Tống Dật Hiên uống rượu như thế, không khỏi nở một nụ cười quái dị, sau đó len lén rời đi.

Tống Dật Hiên uống hết rượu ở trên bàn nhưng mà vẫn còn chưa uống đủ, anh ta lại gọi thêm mấy bình nữa.

Trương Mẫn vẫn cứ ngồi ở bên cạnh với anh ta, cũng không uống rượu, cũng không khuyên anh ta, tránh làm Tống Dật Hiên cảm thấy áp lực.

Cô ta giống như là một người vô hình, lại làm cho Tống Dật Hiên không cảm thấy cô đơn như vậy.

Cũng không biết là uống bao lâu, rốt cuộc Tống Dật Hiên đã say rồi, mặc dù vẫn còn chưa bất tỉnh nhân sự nhưng mà đã bắt đầu nói ra lời trong lòng.

“Cô nói xem Trương Mẫn, cô nói xem dáng dấp của tôi kém lắm hả?”

“Không kém.”

Trương Mẫn biết là anh ta đã uống say, chỉ có thể nói theo ý anh ta, hơn nữa dáng dấp của Tống Dật Hiên thật sự không xấu.

Tống Dật Hiên cười nói: “Xem như là cô có mắt nhìn người, nhưng mà tại sao Thẩm Hạ Lan lại cứ thích Diệp Ân Tuấn vậy chứ? Nếu như nói là thích quân nhân, tôi với Diệp Ân Tuấn cũng giống nhau mà, đều xuất thân từ bộ đội, anh ta có thể đánh, tôi cũng có thể đánh, anh ta có năng lực kinh doanh, tôi cũng có tài năng ở phương diện kinh doanh, tôi và anh ta không thể phân cao thấp, tại sao cô ấy lại lựa chọn Diệp Ân Tuấn mà không phải là lựa chọn tôi?”

Trương Mẫn không biết phải trả lời Tống Dật Hiên như thế nào.

Đối với tất cả những chuyện này cô ta vẫn còn chưa quen thuộc, nhưng mà nghe thấy lời nói của Tống Dật Hiên vẫn hơi ngây ra một lúc.

Cô ta không ngờ đến là Tống Dật Hiên lại ưu tú như thế.

Tống Dật Hiên lại tiếp tục nói: “Cô không biết nhà họ Diệp chính là đầm rồng hang hổ, âm mưu quỷ kế gì đó, khắp nơi đều có, nhưng mà nhà họ Tống của tôi chỉ có một mình tôi thừa kế, đặc biệt sạch sẽ, tôi nói cái gì thì chính là cái đó. Không đúng, người ba không bớt lo của tôi còn có một đứa con riêng, nhưng mà như vậy thì sao chứ? Chỉ cần có tôi ở đây, đứa con riêng đó cũng đừng hòng bước vào cửa. Nhà họ Tống chúng tôi trong sạch, làm nghề kinh doanh bao đời nay, vốn liếng cũng có, nếu như cô ấy chọn tôi vậy thì cô ấy có thể dễ dàng làm mợ chủ nhà họ Tống, ai dám nói chữ “không” với cô ấy, tôi sẽ chơi chết người đó, nhưng mà tại sao cô ấy lại không nhìn thấu mà cứ nhất định lội vào vũng nước đục như nhà họ Diệp cơ chứ? Tại sao lại phải chọn Diệp Ân Tuấn, thậm chí còn trở thành bộ dạng hiện tại?”

“Cô cũng không biết trước kia gương mặt của Thẩm Hạ Lan không phải như thế này đâu, cô ấy xinh đẹp hơn hiện tại nhiều lắm, hiện tại khuôn mặt của cô ấy là bởi vì lựa chọn Diệp Ân Tuấn cho nên mới bị hủy hoại, là do sau đó phẫu thuật thẩm mỹ mới trở thành bộ dáng bây giờ. Nhưng mà cho dù đã chết một lần, chết hai lần, đều đã biến thành người câm, nhưng mà vẫn chấp mê bất ngộ ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn, tại sao vậy chứ? Rốt cuộc là tôi có chỗ nào không bằng Diệp Ân Tuấn, là tôi quen biết với cô ấy trước, là tôi, là tôi quen biết với Thẩm Hạ Lan trước, tại sao cô ấy lại chọn Diệp Ân Tuấn?”

Tống Dật Hiên nắm chặt lấy cánh tay của Trương Mẫn, ánh mắt đỏ ngầu, trong đáy mắt dường như có hơi nước lóe lên.

Trong lòng của Trương Mẫn hơi khó chịu.

“Tống Dật Hiên, không phải là mỗi một cuộc gặp gỡ đều trở thành một đoạn giai thoại, trong vương quốc tình yêu cũng không phải là ai quen biết sớm hơn ai, người kia chính là chân mệnh thiên tử của cô ấy, duyên phận là do ông trời quyết định, có lẽ là giữa anh và Thẩm tổng thật sự có duyên không phận.”

“Có duyên không phận? Ha ha, tôi tuyệt đối không tin vào mấy lời nói giống như này đâu, đây đều là những lời nói mà những người vô dụng nghe được. Một năm tôi không theo đuổi được cô ấy, thế thì hai năm, hai năm không theo đuổi được cô ấy, tôi sẽ theo đuổi ba năm, năm năm, mười năm, cho dù đến cuối cùng tóc bạc trắng xóa, chỉ cần tôi sống lâu hơn so với Diệp Ân Tuấn, tôi vẫn sẽ còn có cơ hội có đúng không?”

Tống Dật Hiên cười, nhưng mà trong nụ cười lại cay đắng làm cho Trương Mẫn không khỏi thấy khó chịu.

“Có đáng giá không, vì một người mà phí thời gian cả một đời?”

Tống Dật Hiên ngây ngẩn cả người.

Anh ta nhìn về phương xa, thấp giọng nói: “Cô không hiểu đâu, không có Thẩm Hạ Lan thì sẽ không có tôi của hiện tại, cái mạng này của tôi là do cô ấy đã cho tôi, đợi cô ấy cả một đời thì có làm sao cơ chứ?”

Nói xong, anh ta hơi ngã về phía sau, ngủ thiếp đi.

Trong lòng của Trương Mẫn bị rung động.

Đợi cô ấy cả một đời thì có làm sao?

Tình cảm sâu nặng như thế, làm sao có thể bỏ lỡ?

Nếu như lúc trước mình yêu thầm người đó cũng cố chấp giống như là Tống Dật Hiên, có phải là hiện tại cũng đã có được hạnh phúc của mình rồi không?

Trương Mẫn đột nhiên cảm thấy trong lòng của mình kìm nén đến hoảng.

Cô ta nhìn Tống Dật Hiên, lắc đầu thầm mắng mình quá thương cảm rồi.

Lúc Trương Mẫn đứng dậy muốn đỡ Tống Dật Hiên, đột nhiên cảm giác có người ở phía sau đẩy mình một cái.

Cả người của cô ta đứng không vững, trực tiếp té ở trên người của Tống Dật Hiên.

“Ai?”

Trương Mẫn còn không quay đầu lại, mái tóc dài đã bị người ta kéo giật, lực đạo đó làm cho cô ta phải cong người xuống.

 

Nói xong, cô ta đá Trương Mẫn bay ra ngoài.

Trương Mẫn chỉ cảm thấy da đầu muốn rách ra.

Cô nhìn Lưu Thi Văn phất phất tay lập tức có hai người đàn ông bước lên giữ lấy Tống Dật Hiên, nghe thấy Lưu Thi Văn chỉ huy đi vào căn phòng ở phía sau.

Trương Mẫn lập tức gấp gáp.

Cô ta vội vàng lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan, sau đó đuổi theo.

“Lưu Thi Văn, cô thả Tống Dật Hiên ra!”

Cô ta nắm chắt lấy tóc của Lưu Thi Văn.

“A! Con khốn này!”

Lưu Thi Văn đau đớn hét ầm lên.

“Các người đều là thằng ngu hả, không nhìn thấy cô ta đang tấn công tôi à, đánh cho tôi, đánh cho đến chết cho tôi!”

Lưu Thi Văn hét lên với hai người đàn ông đang giữ Tống Dật Hiên.

Hai người đàn ông đó nhìn nhau, sau đó buông Tống Dật Hiên xuống đi, về phía Trương Mẫn ở đằng sau.

Trương Mẫn không biết thuật phòng thân, nhìn thấy hai người đàn ông đi về phía cô ta, cô ta buông Lưu Thi Văn ra, bỗng nhiên nhào lên trên người của Tống Dật Hiên, ôm chặt lấy anh ta.

“Ngày hôm nay cho dù các người có đánh chết thôi thì tôi cũng không để các người mang Tống Dật Hiên đi đâu.”

Lưu Thi Văn quả thật bị chọc giận đến điên lên rồi.

“Cái con quỷ đáng ghét này, tao chơi chết mày!”

Cô ta mang đôi giày cao gót đá vào trong bụng của Trương Mẫn.

Trương Mẫn đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết, mồ hôi lạnh đều rơi xuống, lại cắn chặt hàm răng, gắt gao ôm chặt lấy Tống Dật Hiên đang bất tỉnh nhân sự.

Cô ta nhất định phải kéo dài thời gian, nhất định phải chờ đợi Thẩm Hạ Lan đến đây.

Thẩm Hạ Lan vừa mới lên xe không bao lâu, cô kêu Bạch Tử Đồng dừng xe ngồi xuống ở ven đường, tâm trạng có chút nặng nề.

Bạch Tử Đồng biết là cô cảm thấy có lỗi với Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên như thế này quả thật làm cho người ta không có cách nào xem nhẹ được.

Đều nói là phụ nữ tốt sợ đàn ông quấn lấy, mà người đàn ông Tống Dật Hiên này ba lần bốn lượt vì Thẩm Hạ Lan không để ý đến sống chết, Thẩm Hạ Lan có thể quyết tâm tàn nhẫn mới lạ đó.

“Nếu như quả thật cảm thấy khó chịu thì trở về xem xem, tính tình đó của Tống Dật Hiên, nói không chừng đã hét thành bộ dạng gì rồi.”

Lời đề nghị của Bạch Tử Đồng làm Thẩm Hạ Lan lắc đầu.

“Không được đâu, có Trương Mẫn ở đó, anh ta không có chuyện gì đâu. Tôi chính là cảm thấy thiếu nợ anh ta nhiều lắm, thật sự hi vọng anh ta có thể tìm được hạnh phúc của mình, nếu như tôi quyết tâm không tàn nhẫn một chút thế là hại anh ta rồi.”

Thẩm Hạ Lan ra dấu nói.

“Nếu như cái gì cũng đã hiểu, vậy thì còn xoắn xuýt cái gì nữa?”

“Không phải là xoắn xuýt, chỉ là trong lòng có chút khó chịu, ngồi xuống đây với tôi đi.”

Thẩm Hạ Lan kéo Bạch Tử Đồng ngồi ở ven đường, vì để di chuyển tâm trạng, hai người nói tới bệnh tình của Diệp Ân Tuấn.

“Đàn anh của tôi nói vẫn có hi vọng, anh ấy sẽ xử lý chuyện bên đây xong rồi sau đó trở về với chúng ta xem một chút, nếu như có thể chữa khỏi cho Diệp Ân Tuấn, vậy thì đã tốt lắm rồi.”

Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.

“Đúng vậy đó, Ân Tuấn lại không thể tỉnh lại, tôi sợ là mình không kiên trì nổi nữa.”

Trong đôi mắt của Thẩm Hạ Lan đều là lo lắng.

Đúng lúc này điện thoại di động của cô vang lên.

Thẩm Hạ Lan cầm lên nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Mau quay lại thôi, Tống Dật Hiên xảy ra chuyện rồi.”

Thẩm Hạ Lan và Bạch Tử Đồng nhanh chóng lên xe, trong lòng lo lắng bất an.

Trương Mẫn có thể cầu cứu với cô, đã nói rõ Tống Dật Hiên không có khả năng tự vệ, hoặc là không có năng lực để bảo vệ cho Trương Mẫn.

Bọn họ vừa mới đến đây không bao lâu, là ai đến gây chuyện với bọn họ?

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh xuống, trong lòng lo lắng, một đường chạy vội trở về câu lạc bộ lúc nãy.

Chỉ là sau khi cô bước vào trong câu lạc bộ, cảnh tượng trước mắt làm cho người ta phẫn nộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK