Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp Ân Tuấn, sao anh lại đến đây?”

Thẩm Hạ Lan có hơi kinh ngạ, dù sao hai ngày nay Diệp Ân Tuấn thường hay đi không thấy hình về không thấy bóng, mà anh cũng không thân thiết gì với Tống Dật Hiên, bây giờ Tống Dật Hiên không thấy đâu, Diệp Ân Tuấn lại ở nơi này, Thẩm Hạ Lan nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Diệp Ân Tuấn rít một hơi thuốc dài rồi dụi tắt.

“Tôi đến đây em không vui à?”

“Không phải, nhưng tôi ra ngoài cùng Tống Dật Hiên, anh ta không nói tiếng nào đã đi mất, cho nên hơi tò mò một chút, lúc nãy tôi gọi điện thoại cho anh ta, anh ta cũng không nghe máy, không biết làm sao nữa.”

Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết Diệp Ân Tuấn đang ghen ty. Nhưng mà cô vẫn rất thích cảm giác này, nhưng nhớ đến Thẩm Nghê Nghê, tâm trạng của cô có hơi trầm trọng.

Không được.

Cô không thể mê mệt trong sự dịu dàng của Diệp Ân Tuấn.

Con gái còn đang chờ cô cứu mạng, nhưng mà bây giờ Diệp Ân Tuấn lại cần phải nghỉ ngơi gấp.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy rất rõ cảnh Thẩm Hạ Lan nhíu mày, hiểu lầm rằng cô đang rất không vui vì Tống Dật Hiên không nói tiếng nào đã đi mất.

Ngực Diệp Ân Tuấn hơi chua xót.

“Hạ Lan, em không giống như trước đây.”

Cô không còn dành cả trái tim để thích anh như trước nữa.

Thẩm Hạ Lan của hiện tại cứ luôn làm Diệp Ân Tuấn có cảm giác mờ mịt. Tuy cô đang ở bên cạnh, nhưng tình yêu của cô dành cho anh giống như bị chia thành rất nhiều phần, cuối cùng anh cũng không còn cảm giác được Thẩm Hạ Lan dành cả trái trái tim để yêu anh nữa.

Anh không biết chuyện này có phải vì xa cách năm năm nên mới sinh ra cảm giác xa vời, nếu chỉ vì có thêm một Thẩm Minh Triết, anh cũng không cảm thấy bất an như vậy, dù sao đứa bé kia cũng là con trai của anh, tuy anh có ghen ty với tình yêu của Thẩm Hạ Lan dành cho Thẩm Minh Triết, nhưng anh cũng không rảnh đến mức đi tranh sủng cùng con trai.

Nhưng mà bây giờ không chỉ là Thấm Minh Triết, còn cả Tống Dật Hiên, thâm chí còn có Hoắc Chấn Đình ở bên cạnh như hổ rình mồi.

Tuy Hoắc Chấn Đình chưa từng tỏ vẻ có hứng thú quá nhiều đối với Thẩm Hạ Lan, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan làm cho Diệp Ân Tuấn hiểu rất rõ, thứ đó không thể lừa người được.

Lại nhớ đến Đường Trình Siêu ở Mỹ, Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy áp lực nặng nề.

Nếu Thẩm Hạ Lan còn giống như trước đây, đặt toàn bộ sự chú ý lên người anh, anh cũng sẽ không lo lắng đến như thế, nhưng bây giờ chỉ cần bên Mỹ gọi một cuộc điện thoại đến là có thể làm cho Thẩm Hạ Lan buồn bã một thời gian dài.

Anh không biết rốt cuộc thì Đường Trình Siêu đã nói gì với Thẩm Hạ Lan, có đôi khi thậm chí anh còn muốn đi nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng lại cảm thấy làm như vậy quá vô sỉ nên đành bỏ cuộc, nhưng trong lòng lại càng ngày càng bất an hơn.

Thẩm Hạ Lan không biết cái không giống mà Diệp Ân Tuấn nói có ý gì, bây giờ con gái đang bị bệnh, bên phía Diệp Ân Tuấn thì cơ thể không thể khỏe lại trong thời gian ngắn được, hơn nữa dựa án hợp tác đã từng hứa với Đường Trình Siêu cũng chưa có bản thảo sơ bộ nào cả, cô bận muốn chết, đương nhiên không chú ý đến vẻ cô đơn trong giọng nói của Diệp Ân Tuấn.

“Tôi đương nhiên phải khác rồi, đã năm năm, tôi cũng đã làm mẹ, sao có thể suốt ngày vây quanh anh như một đứa con nít được, anh cũng có chuyện riêng của anh mà đúng không?”

Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng mà trong mắt Diệp Ân Tuấn, nụ cười và vẻ quan tâm này ngược lại càng làm anh cảm thấy xa cách.

“Tôi không ngại cô quấn lấy tôi như lúc trước.”

Thật ra Diệp Ân Tuấn không muốn nói ra những lời này, nhưng anh không nhịn được.

Lúc trước Thẩm Hạ Lan luôn một lòng một dạ đối với anh, mà anh lại không hiểu tình cảm của bản thân. Bây giờ anh đã hiểu rõ tình cảm của anh, muốn sống cùng Thẩm Hạ Lan đến khi bạc đầu, tình cảm của Thẩm Hạ Lan dành cho anh đã không còn nồng cháy như trước kia nữa, hơn nữa còn có mẹ và thím Trương, thậm chí bên cạnh còn có rất nhiều người không muốn bọn họ kết hôn, sâu trong đáy lòng Diệp Ân Tuấn thật sự cảm thấy rất bất an.

Anh biết anh nói như thế thì có vẻ hơi mất giá, nhưng anh vẫn nói.

Thẩm Hạ Lan còn tưởng rằng cô nghe lầm.

Lúc trước Diệp Ân Tuấn tuyệt đối sẽ không nói như thế, nhưng bây giờ không những anh đã nói, mà còn nói với giọng điệu vô cùng đương nhiên, không hề ngượng ngùng chút nào.

Thẩm Hạ Lan rất khiệp sợ nói: “Anh cũng thay đổi rồi.”

“Vậy em có thích những thay đổi của tôi bây giờ không?”

Thấy Thẩm Hạ Lan hơi thả lỏng, Diệp Ân Tuấn lập tức bước lên, ôm cô vào lòng.

Dù sao cũng là mẹ, lại còn ở trên đường phố, Thẩm Hạ Lan có chút ngượng ngùng.

“Anh đừng như thế. Lớn già đầu rồi, bị người khác thấy thì không hay đâu.”

Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra, mặt hơi hồng lên.

Thấy Thẩm Hạ Lan ngượng ngùng, Diệp Ân Tuấn cười rộ lên.

“Đều là vợ chồng gì, em sợ gì chứ?”

Chẳng những anh không buông Thẩm Hạ Lan ra, thậm chí còn ôm chặt cô hơn, rồi còn nhanh chóng hôn nhẹ lên mặt cô.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô giống như bị điện giật cảm giác tim đập thình thịch này lại làm nhịp tim của cô tăng nhanh, mặt cũng đỏ bừng.

Cô nắm tay Diệp Ân Tuấn nói: “Mau về bệnh viện đi. Anh là người bệnh mà không hề tự giác gì cả, ngày nào cũng chạy khắp nơi, anh như thế này thì đến khi nào mới khỏe lại được?

Diệp Ân Tuấn thấy cô quan tâm anh, trong lòng cũng đỡ lo sợ hơn.

Cô vẫn quan tâm anh, thích anh đúng không?

Diệp Ân Tuấn đột nhiên phát hiện anh giống như một đứa trẻ hay lo lắng, chỉ cần Thẩm Hạ Lan dịu dàng với anh một chút, anh đã lập tức muốn đào tim đào phổi với cô.

Anh nghĩ anh thật sự mê muội Thẩm Hạ Lan rôi.

Diệp Ân Tuấn để mặc cho Thẩm Hạ Lan nắm tay dắt anh về bệnh viện như đang dắt một đứa bé, hơn nữa còn ngoan ngoãn nghe lời Thẩm Hạ Lan nói tích cực phối hợp trị liệu.

Thẩm Hạ Lan phát ngượng khi Diệp Ân Tuấn cứ nhìn chằm chằm cô mãi, đành nói nhỏ: “Bản thiết kế của tôi đã sắp hoàn thành rồi, tôi đi sửa chữa một chút, anh nghỉ ngơi cho tốt, có nghe chưa?”

“Em ở lại đây với tôi!”

Diệp Ân Tuấn kéo góc áo Thẩm Hạ Lan, dáng vẻ vô cùng đáng thương kia làm Thẩm Hạ Lan không thể nào từ chối được.

“Tôi vẽ sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh.”

“Không hề, em không ở đây tôi mới không nghỉ ngơi tốt được đó.”

Diệp Ân Tuấn nói hết câu này đến câu khác, làm cho Thẩm Hạ Lan không thể đỡ nổi.

Cuối cùng cô cũng thừa nhận, miệng lưỡi đàn ông là thứ vũ khí lợi hại nhất trên đời này. Một người người đàn ông này đã muốn lấy lòng bạn rồi, cái miệng kia sẽ quét đầy mật, chắc chắn có thể ngọt chết bạn,

Nhớ đến sự lạnh nhạt của Diệp Ân Tuấn vào năm năm trước, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút không chân thật.

“Diệp Ân Tuấn, bây giờ anh làm tôi cảm thấy giống như anh bị người khác đổi hồn vậy đó.”

Thẩm Hạ Lan trêu chọc Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn không để ý nói: “Chỉ cần có thể chọc vợ vui, giữ lại trái tim vợ, tôi có như thế nào cũng đều được.”

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, trong lòng lại rạo rực nảy sinh một chút ngọt ngào.

“Được, anh mau nghỉ ngơi đi, nếu không tôi sẽ đi về ngay, để miễn cho anh ngày nào cũng không chịu nghỉ ngơi tốt. Đúng rồi, bắt đầu từ bây giờ, anh không được đi đâu hết, cứ ở yên đây cho tôi, có biết không? Không dưỡng bệnh cho tốt thì không được bước ra khỏi cửa phòng bệnh nửa bước!”

Thẩm Hạ Lan cố ý nghiêm mặt lại, biết rõ Diệp Ân Tuấn không thích như thế nhưng vẫn nói.

Diệp Ân Tuấn lại vội vàng gật đầu hệt như một đứa trẻ nghe lời, hơn nữa còn nhanh chóng nhắm mắt lại, giống như thật sự bắt đầu nghỉ ngơi.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn như thế này đáng yêu chết đi được, nhưng cô cũng không dám nói ra.

Không lâu sau, hình như Diệp Ân Tuấn đã ngủ thật, tiếng hít thở đều đều cũng làm lòng Thẩm Hạ Lan bình tĩnh lại.

Cô gọi bác sĩ đến khám vết thương cho Diệp Ân Tuấn, hơn nữa còn thay thuốc cho anh, biết được tình trạng của anh vẫn rất tốt, Thẩm Hạ Lan bắt đầu vẽ.

Trước khi về Mỹ, cô phải thiết kế xong những bản thiết kế này, hơn nữa còn phải đưa việc hợp tác của hai công ty vào quỹ đạo, dây là

nhiệm vụ của cô, cũng là thứ cô nợ Đường Trình Siêu.

Thẩm Hạ Lan trâm mê vào trong bản thảo rồi sẽ mất ăn mất ngủ.

Tống Đình cử người đưa đồ ăn đến, nhưng Diệp Ân Tuấn chưa thức dậy, Thẩm Hạ Lan lại không đói nên cứ đặt ở nơi đó, nghĩ chờ Diệp Ân Tuấn thức dậy lại ăn, nhưng không ngờ rằng điện thoại Diệp Ân Tuấn lại vang lên.

Vì sợ ảnh hưởng việc nghỉ ngơi của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng cúp máy, lại nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến.

Là thím Trương gọi đến.

Thím Trương gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn làm gì?

Thẩm Hạ Lan không rõ, cầm điện thoại Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài.

Bây giờ thím Trương lại gọi đến một lần nữa, lần này Thẩm Hạ Lan không cúp ngay mà lập tức nghe máy.

Thím Trương cũng không biết Thẩm Hạ Lan đang giữ điện thoại của Diệp Ân Tuấn, cuộc gọi vừa được kết nối, bà đã lập tức khóc lóc nói: “Cậu chủ, cậu thật sự không quan tâm đến sự sống chết của tôi đúng không? Cậu thật sự muốn đuổi tôi ra khỏi Hải Thành sao? Vì hai người ngoài là Lisa và Thẩm Minh Triết mà cậu thật sự không cân thím Trương nữa đúng không?”

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.

Có ý gì?

Không lẽ lần trước Diệp Ân Tuấn ra ngoài là để gặp thím Trương sao?

Nghe ý thím Trương nói thì Diệp Ân Tuấn muốn đuổi bà ra khỏi Hải Thành?

Thẩm Hạ Lan biết thím Trương có ý nghĩa như thế nào với Diệp Ân Tuấn, cũng biết được tình cảm của Diệp Ân Tuấn dành cho thím Trương, nhưng không ngờ anh vì chuyện của Thẩm Minh Triết mà đuổi thím Trương ra khỏi Hải Thành, không thể không nói, trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút chấn động.

Được một người đàn ông che chở như thế, cô chưa bao giờ nghĩ đến người đàn ông đó sẽ là Diệp Ân Tuấn. Sau khi một chuyện mà cô nghĩ cũng không dám nghĩ thật sự xảy ra, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện từ sau khi cô quy về đến giờ, Diệp Ân Tuấn thật sự dùng toàn bộ sức lực để che chở, níu giữ cô và con trai.

Trong lòng cô lại cảm thấy rối rắm.

Nếu để Diệp Ân Tuấn biết được mục đích lần này cô quay về là vì nội tạng trên người anh, không biết anh có đau lòng hay không? Có cảm thấy tất cả những gì cô làm đều đã được tính toán từ trước hay không?

Thẩm Hạ Lan không nói gì, tiếp tục yên lặng.

Thím Trương không nghe được giọng Diệp Ân Tuấn, còn tưởng Diệp Ân Tuấn còn đang tức giận, bà càng gào khóc đau đớn hơn.

“Cậu chủ, tôi biết lần này tôi trách lầm cậu chủ nhỏ Minh Triết là tôi không đúng. Tôi cũng biết, không có lệnh của cậu mà tôi đã tự ý quay về nhà cũ nhà họ Diệp cũng là không đúng. Thậm chí tôi còn lén giấu cậu gọi điện thoại cho bà cụ, nói xấu Lisa. Nhưng mà cậu chủ à, tôi làm vậy đều là vì cậu. Cả đời này thím Trương cũng chỉ sống vì cậu và cậu Nam Phương. Bây giờ cậu Nam Phương không còn nữa, thím Trương chỉ còn có cậu. Cậu đã nói sẽ cho tôi an hưởng tuổi già như bậc cha chú trong gia đình, sao cậu lại có thể đuổi tôi khỏi Hải Thành chứ? Cậu chủ, tôi không đi! Có chết tôi cũng không đi”

Lời thím Trương làm Thẩm Hạ Lan híp mắt lại.

“Bà nói gì? Bà trách lâm Minh Triết? Bà làm gì Minh Triết của tôi?”

Cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng nói, lại làm cho thím Trương ở đầu dây bên kia ngẩn ra một lúc rồi lại hét lên.

“Sao cô có thể đụng vào điện thoại của cậu chủ? Cô tưởng cô là ai? Cậu chủ đâu? Tôi muốn nói chuyện với cậu chủ!”

Thím Trương kêu la, Thẩm Hạ Lan loáng thoáng cảm giác được Thẩm Minh Triết đã phải chịu ấm ức trong tay thím Trương, sau đó Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng không chịu đựng nổi thím Trương nữa, cho nên trong lúc cô không hề hay biết, Minh Triết của cô đã gặp phải chuyện gì?

Thẩm Hạ Lan đột nhiên tức giận, thậm chí cảm thấy thím Trương thật sự không biết điều, âm hồn không tan.

Nếu cô không tiếp tục hỏi kỹ càng hơn, vậy sau này con trai của cô sẽ phải chịu vất vả như thế nào nữa chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK