“Ầy, ở đây không khí lưu thông không tốt, khó chịu quá đi mất.
Thôi bỏ đi, tôi về phòng đã, các người trông chừng ông ta cho tôi.
Không được cho ông ta ăn uống gì hết, tôi muốn bỏ đói ông ta, để xem ông ta có còn kiêu ngạo không.”
Thẩm Hạ Lan duỗi người cất điện thoại vào túi, đứng dậy nhìn Hàn Khiếu một cái rồi cười mỉa mai rời đi.
Ánh mắt Hàn Khiếu xẹt qua tia lạnh lùng, nhưng lại rất nhanh đã biến mất.
Sau khi Thẩm Hạ Lan rời đi thì cũng không vội vàng về phòng mà tìm vệ sĩ dặn dò vài câu, sau đó rời khỏi hang động.
Khi cô quay lại Trương Gia Trại thì Trương Linh, Diệp Tranh và Tiêu Nguyệt đều ở đó, nhưng Dao Lạc đã biến mất.
Nghĩ lại cảnh cô ta ra ngoài hóng gió, Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.
“Mọi người có thấy Dao Lạc đâu không? Cô ấy không được khỏe, bên ngoài gió lớn, mau tìm cô ấy về.”
Trương Linh và Tiêu Nguyệt đều lắc đầu nói: “Chúng tôi không chú ý.”
“Vậy tôi sẽ ra ngoài tìm.”
Hàn Hi Thần nhờ Diệp Ân Tuấn chăm sóc Dao Lạc nên Thẩm Hạ Lan không muốn cô ta xảy ra chuyện.
Sau khi ra khỏi phòng, Thẩm Hạ Lan tìm kiếm khắp Trương Gia Trại nhưng không thấy bóng dáng Dao Lạc đâu nên có chút lo lắng.
“Trương Linh, dẫn vài người tới hang động phía sau tìm kiếm, không được để cô ấy xảy ra chuyện.”
“Được.”
Bởi vì Dao Lạc mất tích nên rất nhiều người bắt đầu đi tìm cô ta, Trương Gia Trại vốn đã có chút căng thẳng thì bây giờ càng thêm căng thẳng.
Thẩm Hạ Lan và Trương Linh đang đi tìm thì vệ sĩ ở hang động bên kia truyền tin đến nói Hàn Khiếu đã bị người ta cứu thoát rồi.
Tin tức này khiến ánh mắt Thẩm Hạ Lan thêm âm u.
“Ai cứu đi?”
Thuộc hạ ngập ngừng nói: “Tôi không biết, tôi đi đổi ca, kết quả lúc đi vào thì phát hiện tất cả mọi người đều ngất xỉu, Hàn Khiếu cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy về phía hang động.
Cô đến cửa động thì thấy thuộc hạ mà cô sắp xếp âm thầm theo dõi Hàn Khiếu đã ngất xỉu, còn bảo vệ thì nằm nghiêng ngả bên trong, dây thừng trói Hàn Khiếu cũng đã được cởi ra.
Trương Linh theo sau, cau mày nói: “Là mê hương, có người dùng mê hương.”
“Lại có người dám cướp người đi dưới mắt chúng ta, quả thật quá mức mỉa mai.”
Tiêu Nguyệt cũng đi tới, những gì bà ta nói khiến sắc mặt Thẩm Hạ Lan càng thêm tồi tệ.
Cô véo nhân trung của tên vệ sĩ để đánh thức anh ta.
“Ai đã đưa Hàn Khiếu đi? Vừa rồi là ai vào hang động?”
“Là Dao Lạc.”
Thuộc hạ buồn bực nói, bất giác đưa tay sờ cổ mình.
Dao Lạc ra tay rất tàn nhẫn.
Thẩm Hạ Lan ngẩn người, hoài nghi hỏi: “Là ai?”
“Dao Lạc, người phụ nữ bên cạnh Hàn Hi Thần.
Bà chủ, theo tôi thấy thì chuyện này là do bọn họ sắp xếp từ trước.
Dù sao thì Hàn Hi Thần cũng là con của Hàn Khiếu, đoán chừng bây giờ anh ta đang giả vờ hôn mê, trên thực tế thì bảo người phụ nữ của mình nhân cơ hôi đi cứu Hàn Khiếu.
Cô nói xem, chúng ta vất vả lắm mới bắt được Hàn Khiếu, bây giờ lại để ông ta chạy trốn.
Nếu cậu Diệp trở về thì chúng tôi biết giải thích thế nào đây?”
Thuộc hạ tức đến nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến Dao Lạc.
Thẩm Hạ Lan không nghĩ Hàn Hi Thần đang diễn..
Danh Sách Chương: