Thanh Loan hơi khựng lại, trong đầu còn đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào, đã nghe Phương Nguyên lạnh lùng nói: “Anh ta là chồng của em gái anh.
Cho dù em có tình cảm gì với anh ta, nếu như em dám hãm hại em gái của anh, đến lúc đó em đừng trách anh không để ý đến tình cảm anh em.”
Lời nói không chút khách sáo này cũng làm trong lòng Thanh Loan tràn ngập oán hận.
Tuy cô không quan tâm đến tình cảm anh em gì, nhưng về mặt huyết thống thì cô và Phương Nguyên vẫn gần gũi hơn Thẩm Hạ Lan rất nhiều, bây giờ Diệp Ân Tuấn vì Thẩm Hạ Lan mà lạnh lùng nói lời độc ác với cô, hiện tại đến Phương Nguyên cũng như thế sao?
Thanh Loan lạnh mặt.
“Anh hai nói vậy là có ý gì?”
“Ý trong lời nói.
Diên Ly, anh có thể hợp tác với em, cũng có thể làm bất cứ chuyện gì cho em, nhưng tiền đề là em không được phép tổn thương em gái anh.”
“Em cũng là em gái của anh!”
Cuối cùng Thanh Loan cũng mất đi vẻ bình tĩnh của ngày thường.
Đả kích đến liên tục làm cô không còn đè nén được lửa giận đang tích tụ trong lòng ngực, cực kỳ muốn thiêu rụi toàn bộ bộ thứ.
Nhưng cuối cùng cô vẫn giữ lại chút lí trí.
Phương Nguyên nghe cô hét to cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Diên Ly, anh hi vọng em và Hạ Lan có thể hòa bình, vui vẻ sống cùng nhau.
Em còn trẻ, sau này anh hai sẽ để ý tìm những người thanh niên tài giỏi ở nước T giúp em.”
“Em không cần.”
Thanh Loan nói xong phủi tay rời đi.
Cô đến nơi này vốn là để tìm Diệp Ân Tuấn, cũng là vì muốn hợp tác cùng Phương Nguyên, ai ngờ Phương Nguyên lại không biết tốt xấu, thậm chí còn vì Thẩm Hạ Lan mà dám nói với cô như thế.
Không lẽ anh không biết rằng, ở trong cung quái quỷ thần bí này, nếu dựa vào thế lực hiện tại của Phương Nguyên mà không có sự giúp đỡ của cô, đừng nói đến việc tranh cướp ngôi vị, đến cả việc giữ tính mạng cũng đã rất nguy hiểm sao?
Cô cũng muốn xem thử, mấy người này vì Thẩm Hạ Lan mà buông bỏ chỗ dựa và mạng lưới liên lạc lớn mạnh của cô, đến lúc đó bọn họ có hối hận, có khóc lóc hay không?
Cái con nhỏ Thẩm Hạ Lan chỉ dựa vào bò giường mới có được địa vị như ngày hôm nay kia có thể giúp bọn họ cái gì!
Thanh Loan giận đến phát run, mắt Phương Nguyên lại trầm hơn một chút.
“Cử người đi theo ngũ công chúa, xem cô ta có bất cứ hành động gì, cho dù lớn hay nhỏ đều phải báo cáo cho tôi.”
“Vâng.”
Nhiên nhanh chóng lui xuống.
Trong lòng Phương Nguyên có hơi bực bội.
Quả nhiên người mà Thẩm Hạ Lan nói cần phải cẩn thận chính là chỉ Phương Diên Ly sao?”
Cô đã biết Phương Diên Ly thích Diệp Ân Tuấn, cho nên chuyện cô ở lại cửa âm dương một mình cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên đúng không?
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên tức giận đấm mạnh lên bàn.
“Diệp Ân Tuấn, cái thứ trăng hoa khốn nạn này.”
Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.
Anh rất muốn biện hộ cho bản thân, nhưng nghĩ đến trạng thái hiện tại, cuối cùng đành thở dài, lúc định đi ra nói vài câu với Phương Nguyên, Nhiên lại chạy nhanh về nói.
“Cậu hai, không xong, quốc chủ đang đi về phía này.”
“Cái gì?”
Phương Nguyên hơi kinh ngạc.
Lâu lắm rồi Phương Chính không thèm để ý đến anh, nếu không phải anh còn có thân phận cậu hai, chỉ sợ đến cả anh cũng quên mất anh là con trai của Phương Chính.
Bây giờ sau khi ông đến cung điện của mẹ anh, lại đột ngột đi về bên này, là vì ông đã nhận ra được điều gì sao? Hay là ông đến đây vì mục đích khác?
Diệp Ân Tuấn trốn ở trong tối cũng hơi căng thẳng..
Danh Sách Chương: