Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Đừng khóc, bảo bối, mẹ làm sao có thể không thích con chứ? Mẹ chỉ là vui quá thôi.

Nếu không chúng ta bây giờ về nhà nha? Xem thử các anh muốn đi đâu có được không?”
“Dạ.”
Diệp Nghê Nghê bỗng mỉm cười.

Thấy con gái muốn đi theo mình, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cũng không định nán lại nữa.

Bây giờ là giai đoạn đặc biệt, ở đây càng lâu, đối với Trạm Dương và An Nhiên mà nói càng bất lợi.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Chị dâu, chúng tôi về trước, có chuyện gì gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.

Không có chuyện gì thì đừng đến, dù sao bây giờ là giai đoạn đặc biệt, có thể đừng dây vào thì tốt nhất.”
Lời này của An Nhiên khiến mũi của Thẩm Hạ Lan lại có hơi cay.

Diệp Ân Tuấn dẫn vợ và Diệp Nghê Nghê đi ra khỏi nhà họ Trạm.


Trạm Dương và Trạm Nguyệt Nhi cũng không có khóc nháo, An Nhiên tiễn khách cũng chỉ tiễn ở trong nhà.

Cảm xúc của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm, Diệp Ân Tuấn sau khi lái xe, thấp giọng nói: “Thắt dây an toàn, đằng sau có xe đi theo chúng ta, anh cần cắt đuôi.”
Nghe vậy, Thẩm Hạ Lan bỗng quay đầu thì nhìn thấy một chiếc xe sang không có biển số đi theo xe bọn họ như hình với bóng.

Vẻ mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức có hơi nghiêm trọng.

Nếu như trên xe chỉ có cô và Diệp Ân Tuấn còn được, nhưng giờ trên xe còn có Diệp Nghê Nghê.

Vừa nghĩ đến con gái của mình có thể bị để ý, vẻ mặt của Thẩm Hạ Lan rất không tốt.

“Nghê Nghê, đến bên phía mẹ.”
Thẩm Hạ Lan vô thức muốn ôm Diệp Nghê Nghê vào trong lòng, nếu không cô thật sự không yên tâm.

Nhưng Diệp Nghê Nghê lại giống như không biết nguy hiểm, gật gù nói: “Mẹ, con buồn ngủ, con ngủ một lát, ngồi ở phía sau là được rồi.”
Nói xong cô bé trực tiếp ngã ra hình như là thật sự ngủ rồi.


Thẩm Hạ Lan không hiểu được hành vi này của con gái, vô thức liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn không có ý kiến, dáng vẻ rất điềm tĩnh, trái tim đang lơ lửng đó của cô từ từ hạ xuống.

Có lẽ sự việc không có nan giải như những gì cô nghĩ.

Thẩm Hạ Lan an ủi bản thân như vậy.

Chiếc xe đằng sau đi theo như hình với bóng, tốc độ xe của Diệp Ân Tuấn cũng tăng lên, nhưng Diệp Nghê Nghê vẫn ngủ ngon lành, thậm chí thấp thoáng truyền đến tiếng hít thở đều đặn.

Thẩm Hạ Lan không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, cũng mặc kệ, cô dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tết nhất nói thật cô thật sự không có nghỉ ngơi tử tế.

Đặc biệt là biết chuyện giữa chú hai Hoắc và Tiêu Nguyệt.

Diệp Ân Tuấn vốn cho rằng kỹ thuật lái xe của mình có thể cắt đuôi được chiếc xe, nhưng anh rõ ràng đã đánh giá thấp kỹ năng lái xe và mức độ cố chấp của chiếc xe đằng sau.

Mắt thấy nơi này cách nhà họ Hoắc khá gần, Diệp Ân Tuấn cũng lười đưa ra lựa chọn khác, trực tiếp lái xe đến cửa nhà họ Hoắc.

Khi quản gia nhìn thấy xe của Diệp Ân Tuấn thì hơi sững người, có điều vẫn rất nhanh mở cửa lớn ra.

“Sếp Diệp!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK