Anh sờ tóc của Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Anh gọi rồi, em ngủ rất say, do anh bất đắc dĩ nên mới có thể dùng biện pháp này.”
Nói rất là vô tội, nhưng mà Thẩm Hạ Lan mới không tin đâu.
“Nếu như không phải là anh, em có thể mệt mỏi như vậy hả? Đã nói là đi ra ngoài du lịch, nhưng mà anh chỉ làm cho mình vui vẻ thôi, lại dự định làm em mệt chết.
Diệp Ân Tuấn, lòng dạ anh không tốt.”
Thẩm Hạ Lan ấm ức oán trách, cái miệng chu chu làm cho người ta rất muốn hôn một ngụm.
Diệp Ân Tuấn nghĩ như vậy thì cũng làm như vậy, anh lại hôn nồng nhiệt, làm cho hơi thở của Thẩm Hạ Lan đều hỗn loạn.
Cô vốn không có năng lực phản kháng, giống như là một hồ nước xuân hoàn toàn hòa tan ở trong ngực của Diệp Ân Tuấn.
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn vẫn đau lòng cho Thẩm Hạ Lan, dù sao thì người phụ nữ này đã mệt muốn chết rồi.
“Ăn cơm đi, ăn cơm xong, anh sẽ dẫn em với bọn nhỏ đi ra ngoài chơi một lát.”
“Ở đây còn có chỗ thú vị hơn hả?”.
Thẩm Hạ Lan có chút tò mò.
“Ăn nhanh đi.”
Hiếm khi Diệp Ân Tuấn mới úp úp mở mở như thế.
Lúc này, hai người mới bắt đầu ăn uống thật ngon.
Trước kia, Thẩm Hạ Lan căn bản không biết là mình có thể ăn như vậy, sau khi ăn xong thật nhiều đồ vật, lúc cô vẫn còn muốn ăn bánh gato, lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.
“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan ai oán.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Ăn uống quá độ không tốt cho sức khỏe đâu, đừng có ăn nữa.”
Thẩm Hạ Lan cau mày nói: “Mình ăn uống no đủ, sức khỏe dồi dào lại không cho phép người xuất lực như em ăn cơm bổ sung thể lực, đúng là một người vô lương tâm”
Biểu cảm oán niệm nho nhỏ ấy làm cho Diệp Ân Tuấn cạn lời.
Tại sao bây giờ anh lại biến thành một người vô lương tâm trước mặt vợ mình rồi?
“Được rồi được rồi, em ăn đi.”
Diệp Ân Tuấn cưng chiều buông lỏng tay ra, nhưng mà lúc Thẩm Hạ Lan tiếp tục cầm lấy bánh bao hấp, Diệp Ân Tuấn lại nhàn nhạt nói: “Đã điều tra được nguyên nhân cái chết của Tống Hải Đình rồi, em nhất định phải ăn no bụng như thế à?”
Lời nói này thành công làm Thẩm Hạ Lan phải bỏ cái bánh bao hấp ở trong tay xuống.
“Anh cố ý.”
Thẩm Hạ Lan lên án, Diệp Ân Tuấn chẳng trốn tránh, nhẹ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy đó, anh cố ý đó, như thế nào hả, em có ý kiến à?”
“Hừ!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn hiện tại rất xấu xa.
Cô nhìn đồ ăn trước mắt rồi nói: “Lấy đi nhanh lên đi.”
“Ok.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp bưng ra ngoài, đã sớm có nhân viên phục vụ chờ ở bên ngoài, nhận lấy cái đĩa ở trong tay của Diệp Ân Tuấn, quay người đi khỏi phòng nghỉ..
Danh Sách Chương: