Nói xong Dư Dương lập tức cúp điện thoại.
Rồi ông ta lại gọi điện thoại đến cho một số thần bí.
Một âm thanh lười biếng từ bên kia vang lên.
“Sếp Dư, có chuyện gì sao?”
“Tôi mong cậu giúp cứu một người ra.”
Dư Dương nói nhỏ.
“Sếp Dư, không phải là tôi không giúp ông nhưng chuyện ông đã đồng ý với tôi thì sao?”
Đối phương hình như không vội vàng gì.
Dư Dương chau mày nói: “Cậu yên tâm đi, cho dù không làm Thẩm Hạ Lan sụp đổ được thì tôi và cô ta cũng chôn chung với nhau.
Vu Phong, tôi không có đòi hỏi gì khác, chỉ hi vọng con gái tôi cả đời được bình an.
Hiện giờ con bé sắp ra đến sân bay rồi, tôi mong người của cậu cướp nó đi.
Cho dù đến cuối cùng tôi và Thẩm Hạ Lan ai thắng, ai thua thì tôi không hi vọng nó xuất hiện ở Hải Thành nữa.
Nếu như tôi chết, hi vọng cậu sẽ làm theo những gì lúc trước chúng ta đã nói với nhau, đối xử tốt với con gái của tôi.”
Đây là điều duy nhất mà ông ta không yên tâm được.
Vu Phong thờ ơ nói: “Chỉ cần tôi nhìn thấy xác của Thẩm Hạ Lan thì tôi sẽ cung phụng con gái ông như cung phụng tổ tiên đến hết đời, ông yên tâm đi.”
Nói đến Thẩm Hạ Lan, Vu Phong lại nghiến răng nghiến lợi.
Tin tức từ bên Tam điện hạ truyền đến, cô Vu Linh cũng đã bị lăng trì xử tử.
Lăng trì!
Phương Nguyên cũng thật tàn nhẫn.
Anh ta nhất định phải khiến Phương Nguyên, Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn trả giá cho cái chết của Vu Linh.
Cảm giác nguy hiểm chết chóc xoẹt qua trong ánh mắt của Vu Phong.
Dư Dương nghe anh ta nói vậy, cuối cùng cũng có thể yên tâm được.
“Cảm ơn!”
Sau khi cúp điện thoại xong, Dư Dương bắt đầu bố trí mọi chuyện.
Thẩm Hạ Lan, cô lấy đi tình cảm mẹ con mà đáng ra con gái tôi được nhận, khiến nó từ nhỏ đã mất mẹ.
Cho dù Tiêu Ái yêu cô như vậy nhưng tôi không thể không đưa cô xuống đoàn tụ với bà ấy.
Ông trời đúng là giúp tôi!
Diệp Ân Tuấn lại rời đi vào đúng lúc này.
Dư Dương cười, trong mắt ông ta chỉ còn lại sự điên cuồng.
Tự nhiên Thẩm Hạ Lan lại hắt hơi mấy cái.
Cô xoa mũi rồi nói với Lam Thần: “Tôi cảm thấy nhất định là có người đang nghĩ đến tôi.
Cậu nói xem, là Diệp Ân Tuấn hay Dư Dương đang nghĩ đến tôi?”
Lam Thần nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ.
Đã đến nước này rồi mà cô vẫn có tâm trạng để đùa.
“Nếu tối nay có chuyện bất ngờ, cô đừng ra khỏi cửa, tôi sẽ để lại một nhóm người để bảo vệ cô.
Chỉ cần cô không xuất hiện, Dư Dương sẽ không làm gì cô cả.
Nếu cô có chuyện gì thì tôi có đến mười cái đầu cũng không đủ chặt.”
Nghe Lam Thần nói vậy, Thẩm Hạ Lan không khỏi bật cười.
“Cậu quan tâm đến tôi sao?”
“Tôi chỉ quan tâm đến bản thân mình thôi, tôi sợ cô xảy ra chuyện, sếp Diệp quay về, sẽ xử lý tôi.”
Lam Thần nói xong, đứng dậy đi mất.
Thái độ ghét bỏ của anh ta làm Thẩm Hạ Lan không nói được gì.
“Đúng rồi, thời gian Dư Khinh Hồng đến sân bay đã định chưa? Tôi tìm vài người đi vào trong đó, không qua chốt kiểm soát an toàn, đem người từ trên máy bay đi luôn, tôi sợ có người sẽ gây chuyện dọc đường.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, trực giác nói cho cô biết rằng chuyện tự nhiên Dư Dương đối phó với cô như vậy nhất định không phải chỉ do một mình ông ta làm.
Lam Thần dừng lại một chút rồi bước đi khỏi đó..
Danh Sách Chương: