Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trên mặt của Thẩm Hạ Lan hiện lên vẻ đỏ ửng.

“Anh làm như thế này, cứ làm như em là con búp bê mong manh vậy đó.”
“Vốn dĩ em là vậy mà.”
Diệp Ân Tuấn vô cùng đau lòng.

Sau khi Thẩm Hạ Lan trải qua chuyện này thì vô cùng mệt mỏi, mới nói với Diệp Ân Tuấn vài lời, cô đã cảm thấy mất sức muốn chết đi được.

Mí mắt của cô từ từ nặng nề.

Thẩm Hạ Lan dựa ở trên vai của Diệp Ân Tuấn, dịu dàng nói: “Ân Tuấn.”
“Sao đó?”
“Em buồn ngủ quá.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm trái tim của Diệp Ân Tuấn thắt chặt lại.

Anh sợ.


Sợ là sau khi Thẩm Hạ Lan ngủ rồi lại phát sốt, sợ là…
Nhưng mà không đợi Diệp Ân Tuấn nói cái gì, Thẩm Hạ Lan đã ngủ mất.

Diệp Ân Tuấn không hiểu tình huống như vậy là có chuyện gì đang xảy ra, anh đặt Thẩm Hạ Lan nằm ở trên giường, lúc này mới đi ra ngoài tìm Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng đến xem một chút.

Hai người bọn họ nghe thấy Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy, không khỏi giật mình.

Bọn họ nhanh chóng đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan làm một loạt kiểm tra cho Thẩm Hạ Lan, nhưng mà lại không kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì.

Hơn nữa, mắt của Thẩm Hạ Lan cũng không có vấn đề, về phần tại sao Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy, hai người không thể nói được nguyên nhân.

Diệp Ân Tuấn trầm mặc.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Anh nghĩ tới Dư Khinh Hồng.

“Dư Khinh Hồng vẫn còn chưa chịu nói?”

Thủ hạ vội vàng báo cáo.

“Không chịu nói.”
Diệp Ân Tuấn cho người chăm sóc Thẩm Hạ Lan, mình thì đi tới chỗ Dư Khinh Hồng.

Lúc nhìn thấy dáng vẻ của Dư Khinh Hồng, Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.

“Là ai làm?”
“Là cậu chủ Minh Triết dặn dò.”
Lời nói của thủ hạ làm Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ, không thể nói rõ trong lòng có tư vị gì.

Anh biết là bất cứ chuyện gì liên quan đến Thẩm Hạ Lan, Diệp Minh Triết đều vô cùng quan tâm, nhưng mà thủ đoạn tàn nhẫn như thế đối với độ tuổi hiện tại của cậu bé mà nói, nó vẫn quá mức tàn khốc.

“Tiếp tục hình phạt, nhưng mà bắt đầu từ ngày hôm nay, tất cả đều là mệnh lệnh của tôi, có biết chưa?”
Diệp Ân Tuấn đang bảo vệ cho con trai của mình.

Dư Khinh Hồng không khỏi nhớ đến người ba Dư Dương của mình.

Nếu như Dư Dương còn sống, chắc chắn sẽ đến đây cứu cô ta.

Nhưng mà ba ơi, tại sao ba lại đi sớm như thế?
Tại sao lúc rời đi lại không mang theo con đi cùng?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK