“Đi thôi, chúng ta đi xuống dưới một chút đi.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan bước xuống xe.
Hai người đi dạo giữa rừng núi, Thẩm Hạ Lan không khỏi nhớ tới cái lần mà mình chạy trốn ở nước ngoài cách đây không lâu.
“Có còn nhớ không? Lần đó Mike giúp chúng ta trốn tránh cuộc truy đuổi, chúng ta bất đắc dĩ phải lên núi, bây giờ nhớ tới giống như là chuyện của đời trước vậy đó.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm mắt của Diệp Ân Tuấn hơi nheo lại, bàn tay đang nắm tay Thẩm Hạ Lan dùng sức một chút.
“Anh xin lỗi, để em chịu khổ rồi, sau này anh tuyệt đối sẽ không để em chịu khổ nữa đâu.”
“Em chỉ cảm khái một chút mà thôi, anh đừng có như vậy.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn dễ dàng áy náy như thế làm cho cô trở tay không kịp.
Diệp Ân Tuấn lại nói rất nghiêm túc: “Trước kia anh kiêng dè một vài chuyện, bây giờ không cần thiết nữa, nếu ai dám động tới em và bọn nhỏ, anh sẽ càng quét nhà của người đó.”
Ánh mắt của anh hung dữ giống như là satan, cho dù là Thẩm Hạ Lan cũng bị giật mình.
Sát khí thật là lớn.
“Ân Tuấn, chúng ta đều phải cẩn thận, có biết chưa?”
Giọng nói dịu dàng của cô vuốt ve sát khí và xúc động trong lòng Diệp Ân Tuấn.
Nhìn cô gái trước mắt mình, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Được.”
Hai người giống như một cặp tình nhân bình thường từ từ đi dạo, không giống như là leo núi, ngược lại giống như là dạo bước.
“Anh nhìn đi, ở đó có cái ao nhỏ kia.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó chạy tới.
Diệp Ân Tuấn thấy dáng vẻ trẻ con của cô, anh cười nói: “Em nhìn lên phía trên kìa, ở trên cũng có nữa.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là ở phía trên cũng có mấy cái ao, nước chảy xuống từ phía trên.
Mặc dù không giống là thác nước, nhưng mà cũng coi như có cảnh đẹp.
“Sao lại có nhiều ao như thế?”
“Đây được gọi là Cửu Long Trì, nghe nói là Long Vương có chín người con trai, bởi vì phạm phải thiên điều cho nên bị phạt chuộc tội ở đây.
Sau này nơi đây phát sinh ra nạn hạn hán, dân chúng lầm than, long vương muốn mưa nhưng mà lại không có chỉ lệnh của ngọc đế, chỉ có thể nhìn dân chúng chịu khổ.
Nhà nhà đều khô cạn, trẻ em và phụ nữ bởi vì khô hạn mà qua đời không ít, có rất nhiều người dân đến đây cầu xin, hi vọng là có thể được phù hộ.
Lúc Cửu Long chuộc tội ở đây đã được bách tính cung phụng hương hỏa mấy chục năm, cho nên chín người bọn họ thương lượng với nhau, bay thẳng lên trời, mang theo kỳ quang dị cảnh, rốt cuộc cũng đã để bầu trời mưa xuống.
Dân chúng reo hò không thôi, ở nơi chín con rồng nằm đã xuất hiện chín cái ao, cho nên được gọi là Cửu Long Trì, ý nghĩa là để tưởng nhớ bọn họ.”
Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói.
Giọng nói của anh vô cùng dễ nghe, lúc kể chuyện sẽ lại mang theo một tia khàn khàn quyến rũ, không khỏi làm Thẩm Hạ Lan rơi vào mê say.
“Kết quả chín con rồng đó như thế nào, Ngọc Đế có trừng phạt họ không?”
Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy ống tay áo của Diệp Ân Tuấn, vẻ mặt khẩn trương hỏi thăm.
Diệp Ân Tuấn lại sững sờ, nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Hạ Lan, trong lòng hơi động một chút.
Vốn dĩ đây là truyền thuyết, thậm chí còn có thể nói là một câu chuyện bịa đặt để hấp dẫn du khách đến ngắm cảnh, không ngờ rằng cô gái ngốc nghếch này lại cho là thật..
Danh Sách Chương: