Chuyện này gây ra hoảng sợ trong trại, vừa khéo lúc đó
Hàn Khiếu ở gần đó đo lường địa chất, lão trại chủ liền cho rằng ông ta có nghiên cứu về phương diện này, cho nên mới phá lệ mời ông ta vào thôn.
Lão trại chủ vốn nghĩ Hàn Khiểu giúp chăn mỏ mạch xong thì giết người diệt khẩu, chỉ là ông ta không đợi tới ngày đó, lại đợi được sự diệt vong của Trương gia trại”
Nghe Trạm Dực nói vậy, trong lòng Diệp Ân Tuấn có chút khó chịu.
“Hàn Khiếu là có ý lập mưu, có lẽ lở đất và sự kiện kinh dị đều do ông ta bí ẩn làm ra, dù sao thì mục tiêu của ông ta chính là cửa vào mỏ mạch trong Trương gia trại.”
Diệp Ân Tuấn không phải đồ ngốc, trên thế giới này không có chuyện trùng hợp tới vậy, chuyện trùng hợp quá nhiều, đó chính là có ý đồ.
Trạm Dực gật đầu nói: “Hẳn là vậy.” Những chuyện này các anh từ đầu tra được?” Diệp Ân Tuấn có chút kinh ngạc.
Người còn lại của Trương gia trại năm đó không nhiều, bây giờ vẫn đều ở cạnh anh chờ đợi hoặc làm việc, Trạm Dực lại biết những chuyện cũ này từ đâu chứ?
Trạm Dực lấy một quyển sách cổ từ trong lòng ra đưa cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất quen mắt, lật xem xong thì buồn bực.
“Đây là cách cổ của Trương gia trại? Sao lại ở chỗ anh?”
“Tôi muốn, đương nhiên sẽ ở chỗ tôi rồi.
Trong này có chút Miêu văn, nhưng tôi đã tìm người phiên dịch rồi, ngoại trừ những kỹ xảo luyện cổ, thì chính là ghi chép vài bí sử của Trương gia trại.
Bây giờ thứ này cũng xem như vật về nguyên chủ rồi.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, buồn bực nói: “Sách cổ này không phải ở trong tay Diệp Tranh sao?”
“Tôi kêu Nghê Nghê lấy đến”
Trạm Dực nói hùng hồn, lại khiến Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.
“Bớt lợi dụng con gái tôi.
Đừng cho rằng Trạm Dương nhà anh tốt với Nghề Nghê thì có thể kêu con bé làm gì đó”
“Nghê Nghê nhà cậu là một nhân tài”.
Kiếm Hiệp Hay
Trạm Dực không chút che giấu sự yêu thích đối với Diệp Nghê Nghê.
Diệp Ân Tuấn lại nhàn nhạt nói: “Con gái tôi đương nhiên là nhân tài” “Được rồi, đừng keo kiệt như vậy, tôi lại không làm gì cậu.
Bây giờ cậu cũng biết chuyện này rồi, chuyện chúng ta phải tra tiếp sau đây chính là người sau lưng Hàn Khiếu là ai?
Nghe Trạm Dực nói vậy, Diệp Ân Tuấn khẽ híp mắt nói: “Năm đó Hàn Khiếu hẳn là hợp tác tới Triệu Nguyệt Minh, vậy người sau lưng ông ta nhất định là Triệu Nguyệt Minh”
“Triệu Nguyệt Minh xuất ngoại rồi, hơn nữa năm thứ hai xuất ngoại thì mất tích” Lời của Trạm Dực khiến Diệp Ân Tuấn lập tức sững sờ.
“Anh nói gì?”
“Chuyện này được che giấu rất tốt, ngay cả chúng tôi cũng cho rằng Triệu Nguyệt Minh bây giờ còn ở nước ngoài tiêu dao tự tại, nhưng gần đây tôi mới nhận được tin tức, người ở nước ngoài không phải Triệu Nguyệt Minh, mà là em trai ông ta.
Năm thứ hai Triệu Nguyệt Minh ở nước ngoài đã mất tích li kỳ.
Nếu người phía sau Hàn Khiếu thật sự là ông ta, ông ta không có lý do vứt bỏ vợ con ẩn giấu nhiều năm như vậy.
Hơn nữa nếu Triệu Nguyệt Minh đạt được bảo tàng mỏ vàng này, căn bản không cần tránh ở nước ngoài.
Cậu biết khai thác cả mỏ vàng của mạch núi này sẽ là tài phú cỡ nào sao?”
Diệp Ân Tuấn nhìn mạch núi trước mắt, nhàn nhạt nói: “Nhất định không đáng giá bằng mỏ kim cương của tôi”
Khóe miệng Trạm Dực co rút.
“Thật tục, tôi phát hiện sao bây giờ cả người cầu toàn mùi tiền vậy?”.
Danh Sách Chương: