Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 875: LẦN NÀY XEM NHƯ BA GIÚP CON CÓ ĐƯỢC KHÔNG

“Tôi là nói người làm dì út như tôi còn chưa mua quà cho cháu trai.”

Thẩm Niệm Niệm túm lấy Diệp Minh Triết, bịt chặt miệng của cậu bé, lập tức lôi cậu bé ra ngoài.

“Tôi dẫn thằng bé đi mua ít quà.”

Lúc nói chuyện thì Thẩm Niệm Niệm muốn kéo Diệp Minh Triết ra ngoài.

Mắt của Diệp Minh Triết có hơi mất kiên nhẫn, trực tiếp ra tay.

“Aiya.”

Thẩm Niệm Niệm còn chưa hiểu ra sao, đã bị Diệp Minh Triết lật ngược áp vào cánh cửa.

“Quên nói với dì, đừng động tay động chân với tôi.”

Diệp Minh Triết trực tiếp đẩy cô ta ra, sau đó liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, nói: “Xin lỗi, mẹ, con đi thu dọn đồ, ông chú ba sắp đến rồi.”

“Được, không ăn cơm sao?”

“Không ăn, ông chú ba nói đến quân khu rồi ăn.”

Diệp Minh Triết nhìn ba Thẩm, ánh mắt thâm ý.

Ba Thẩm mày mặt đỏ bừng, cũng không biết là tức hay là thẹn.

“Cái đó Hạ Lan, quần áo cầm xuống chưa? Mau để Niệm Niệm mặc vào, thời gian của thầy Tào Tư rất vội, chúng ta không thể đến muộn.”

Ba Thẩm bây giờ hận không thể lập tức rời khỏi đây, nhưng biết làm sao khi ông ta bắt buộc phải đợi Thẩm Niệm Niệm mới được.

Thẩm Hạ Lan không biết mặt của ba Thẩm tại sao lại đỏ như vậy, có điều nhìn thái độ vừa rồi của ba Thẩm đối với Diệp Minh Triết, chắc có liên quan đến cô.

Có điều bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng không quản nhiều như vậy.

Cô đưa quần áo trong tay cho Thẩm Niệm Niệm.

Đây là một chiếc váy nhìn trông rất nhã nhặn, là mẫu mới nhất của năm nay.

Thẩm Niệm Niệm đã từng thấy trên tạp chí, nhưng khổ nỗi không mua nổi, hiện nay nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mua cho mình thì ngoài sự vui vẻ ra cũng có chút đố kỵ.

Nếu như cô ta ngay từ đầu đã sống ở nhà họ Thẩm, có lẽ bây giờ tất cả những thứ này đều là của cô ta rồi.

Thẩm Niệm Niệm nhận lấy chiếc váy, ngay cả câu cảm ơn cũng không có, trực tiếp đi về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại ba Thẩm và Thẩm Hạ Lan, ba Thẩm cảm thấy rất lúng túng.

“Hạ Lan, xin lỗi, gây thêm phiền phức cho con rồi, tính khí của Niệm Niệm không tốt, nó từ nhỏ lớn lên bị bắt nạt ở cô nhi viện, con đừng tính toán với nó.”

“Dạ.”

Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Cô rất muốn đem bức tranh chữ trả lại cho ba Thẩm, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của ba Thẩm, cô lại sợ ba Thẩm mất mặt.

Suy nghĩ một lát, Thẩm Hạ Lan lấy ra một chiếc thẻ đưa tới.

“Ba, một người bạn của con rất muốn một bức tranh chữ của ba, ba xem ba có thể bớt thời gian vẽ một bức được không? Ba biết đây, con rất ít khi xin ba cái gì, người bạn này của con đối với con rất quan trọng, xem như con tặng cho người đó, ba cho con mặt mũi, vẽ một bức đi. Trong thẻ này có 15 tỷ, là tiền cọc, về sau người ta thích sẽ chuyển nốt phần còn lại, ba thấy được không? Con biết, ba chỉ đơn thuần thích nghệ thuật, sẽ không vẽ để bán, lần này xem như giúp con có được không?”

Thẩm Hạ Lan nói rất chân thành, nhất thời khiến lời của ba Thẩm nghẹn lại.

Ông ta nhìn chiếc thẻ trong tay, lại nhìn Thẩm Hạ Lan, trong lòng rất rối rắm.

Mấy năm nay nhà họ Thẩm thật sự không được rồi, cộng thêm ông ta nghe người khác mà đầu tư một ít cổ phiếu, kết quả mất sạch, nhà họ Thẩm hiện nay chỉ là một cái vỏ rỗng. Nếu không phải Diệp Ân Tuấn thỉnh thoảng chuyển cho một ít, ông ta cũng không biết bây giờ sẽ như nào nữa.

Nếu như chỉ là hai người già bọn họ cũng thôi đi, cùng lắm ăn ít lại, tiêu ít đi, nhưng hiện nay bọn họ có con gái ruột, Thẩm Niệm Niệm nhiều năm ở bên ngoài sống rất khổ sở như vậy, hiện nay để cô ta đi theo bọn họ sống khổ, ba Thẩm cảm thấy có lỗi với đứa trẻ này.

Thẩm Hạ Lan có tiền, nhưng mở miệng đòi tiền Thẩm Hạ Lan, ba Thẩm thật sự không làm được.

Hiện nay Thẩm Hạ Lan cho ông ta một cái bậc xuống, ba Thẩm chắc sẽ bằng lòng, nhưng trái tim thanh cao cao ngạo này vẫn có hơi khó chịu.

Thẩm Hạ Lan tự nhiên biết ba Thẩm là người như nào, cô nhét thẻ cho ba Thẩm, thấp giọng nói: “Niệm Niệm phải bái thầy học violin, thầy Tào Tư sẽ không dễ dàng thu nhận đồ đệ, ba lẽ nào không tặng quà cho người ta? Con biết ba khinh thường làm những cái này, nhưng đây không phải là vì Thẩm Niệm Niệm sao? Nếu như thật sự có thể trở thành đệ tử quan môn của thầy Tào Tư, chỉ danh tiếng thôi cũng có thể khiến cô ta lộ một góc trong xã hội thượng lưu, ba nói có phải không?”

Thẩm Hạ Lan vòng sang nói về Thẩm Niệm Niệm, ba Thẩm cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Những thứ trước kia từng kiên trì, ở trước mặt con gái ruột dường như thật sự không đáng nhắc tới.

Tuổi tác của ông ta lớn rồi, trước kia một lòng nghĩ rằng Thẩm Hạ Lan chính là con của mình, dốc lòng dốc sức bồi dưỡng dạy dỗ, đem tất cả những gì mình có dạy cho Thẩm Hạ Lan, cuối cùng mới phát hiện nuôi con thay cho người khác. Tuy Thẩm Hạ Lan rất hiếu thảo với bọn họ, nhưng ở trong lòng bọn họ, vẫn hy vọng có một đứa con của mình.

Hiện nay Thẩm Niệm Niệm trở về rồi, sao bọn họ có thể cho Thẩm Niệm Niệm quá ít được, ngay cả môi trường sống ưu việt cũng không làm được, bọn họ nghĩ đến Thẩm Hạ Lan, muốn để Thẩm Hạ Lan cho Thẩm Niệm Niệm một tương lai, nhưng làm như vậy quá không biết liêm sỉ, cho nên bọn họ không mở miệng được, chỉ có thể cứ nhét cho Thẩm Hạ Lan như vậy.

Ba Thẩm biết, Thẩm Hạ Lan chắc chắn nhìn ra được gì đó, cũng biết ý của bọn họ, chỉ là không đâm thủng, hơn nữa cũng thuận theo ý của bọn họ thu giữ Thẩm Niệm Niệm, ba Thẩm đột nhiên cảm thấy mình quá vô sỉ.

Ông ta có hơi không thể đối mặt với Thẩm Hạ Lan.

“Ờm, ba ra ngoài rút điếu thuốc. Minh Triết nói con mang thai rồi, kẻo sặc con.”

Ba Thẩm đứng dậy đi ra ngoài, khựng lại một chút, vẫn nhét chiếc thẻ vào trong túi.

Thẩm Hạ Lan thấy ông ta nhận tiền rồi, lúc này mới thở phào.

Cô không phải là không biết ý đồ của ba mẹ Thẩm, chỉ là bọn họ đã nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, dạy dỗ cô nhiều năm như vậy, hiện nay chỉ cần là chuyện cô có thể làm, chỉ cần bọn họ không phải quá đáng quá, cô thuận theo bọn họ cũng không phải không được.

Dù sao nhà họ Diệp và cô không thiếu tiền.

Khi Thẩm Niệm Niệm đi ra không có nhìn thấy ba Thẩm, có hơi nhíu mày.

“Ba đâu?”

Thẩm Hạ Lan thấy Thẩm Niệm Niệm mặc váy lên, không thể không nói, gen di truyền của ba Thẩm vẫn là rất lớn.

Thẩm Niệm Niệm ngắm nghía, quả thật giống một đại gia khuê tú, nhưng tiền đề là đừng mở miệng nói chuyện.

Thẩm Hạ Lan chỉ ra bên ngoài nói: “Ra ngoài hút thuốc rồi.”

“Lại hút thuốc?”

Lông mày của Thẩm Niệm Niệm nhíu chặt lại.

“Tôi đi đây, không biết khi nào về. Buổi trưa nhớ chừa đồ ăn cho tôi.”

Thẩm Hạ Lan gật đầu.

“Trưa sau khi cô về bảo má Hoàng nấu cho một mình cô.”

“Cô không ăn cơm ở nhà sao?”

Thẩm Niệm Niệm bí xị nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi: “Cô lại muốn đi đâu? Thẩm Hạ Lan, cô đừng có cả ngày ở bên ngoài, cô cho dù ra ngoài cũng dẫn theo tôi có được không? Để tôi một mình ở nhà tôi rất chán.”

“Tôi đến bệnh viện thăm bọn trẻ, không chắc bao giờ trở về, cô tự mình ăn trước, đợi qua khoảng thời gian này, tôi sẽ dẫn cô ra ngoài đi vòng vòng.”

Thẩm Hạ Lan biết ba Thẩm bọn họ là có ý gì, tự nhiên sẽ sắp xếp, có điều Thẩm Niệm Niệm có thể đỡ được hay không thì cô không biết.

Thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Thẩm Niệm Niệm mới xem như hài lòng.

“Được rồi, tôi biết rồi. Cô nhanh chóng xử lý xong việc của cô, tôi đang rất sốt ruột.”

Lần này Thẩm Hạ Lan không có nói chuyện, nhưng đáy mắt đã có chút không kiên nhẫn.

Thẩm Niệm Niệm thấy ba Thẩm mãi không trở vào, lúc này mới không quá hài lòng đi ra.

Đợi cô ta đi rồi, Thẩm Hạ Lan đến phòng bếp tự mình nấu ít đồ ăn mang tới bệnh viện.

Triệu Ninh bị Diệp Ân Tuấn cử tới, Tử đang muốn trở về thì đụng phải Thẩm Hạ Lan ở của bệnh viện.

“Bà chủ, cô sao lại đến rồi? Diệp tổng bảo tôi quay về ở bên cô.”

“Tôi đến thăm bọn trẻ, không sao.”

Thẩm Hạ Lan đưa cặp lồng giữ nhiệt cho Tử, thấp giọng nói: “Cô mang vào bọn trẻ uống trước, tôi đi thăm Khương Hiểu, cũng không biết mấy ngày nay thương thế của cô ấy như nào rồi.” “Bên Khương Hiểu tôi đã tới rồi, hồi sức khá tốt, có điều vẫn không thể xuống giường, chắc phải mất một trăm ngày.”

Tử vừa nói vừa nhận lấy chiếc cặp lồng giữ nhiệt.

Bị thương đến gân cốt phải mất một trăm ngày, Thẩm Hạ Lan sớm đã có tâm lý chuẩn bị.

Tử nhìn Thẩm Hạ Lan, có hơi do dự hỏi: “Bà chủ, Khương Hiểu bị thương rồi, bên cạnh cô không thể không có chuyên gia dinh dưỡng, Diệp tổng cũng đã nói đến chợ nhân tài tìm một chuyên gia dinh dưỡng về, cô sao lại tìm một người giúp việc theo giờ như má Hoàng? Nhà chúng ta đâu phải không mời được.”

“Tôi không thích đông người lắm, đợi Khương Hiểu khỏe rồi nói tiếp.”

Một câu của Thẩm Hạ Lan đã chặn lời nói đằng sau của Tử.

Cô ta gật đầu, cầm cặp lồng giữ nhiệt đi đến phòng bệnh của Diệp Tranh, mà Thẩm Hạ Lan đi đến phòng bệnh của Khương Hiểu.

Khương Hiểu đang đọc sách, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đến, vội vàng giãy giụa ngồi dậy.

“Bà chủ, cô sao lại đến rồi.”

“Cô mau nằm xuống, đừng nhúc nhích, tôi tự có thể ngồi.”

Thẩm Hạ Lan vội ngăn cản Khương Hiểu.

“Bà chủ, thân thể như cô hiện nay còn đến thăm tôi, cô khiến tôi thấy ngại quá.”

Khương Hiểu gãi gãi gáy, có hơi ngại.

Tâm trạng buồn bực của Thẩm Hạ Lan sau khi nhìn thấy Khương Hiểu thì hoàn toàn biến mất.

Mắt của cô ta thật sự rất sáng và trong trẻo.

“Cái này có gì mà ngại chứ? Cô là vì tôi mới bị thương, tôi đến thăm cô thì làm sao? Đọc sách sao? Đọc sách gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan thấy trong tay Khương Hiểu cầm một quyển sách, không khỏi hỏi một câu.

Khương Hiểu đưa sách cho Thẩm Hạ Lan, nói: “Sách của chuyên gia dinh dưỡng, tôi định nhân khoảng thời gian này học tập một chút, về sao thi chứng chỉ của chuyên gia dinh dưỡng. Ở bên cạnh bà chủ, không có bằng tôi cảm thấy quá mất mặt rồi. Bác sĩ Trương Linh đang dạy tôi.”

“Bà ta dạy cô?”

Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ.

Tính khí của Trương Linh như nào cô biết, xem ra Khương Hiểu hợp tính với Trương Linh rồi.

“Vậy cô phải cố gắng học, dù sao Diêm Vương Sống không dễ gì thu nhận đồ đệ.”

“Được.”

Khương Hiểu vội gật đầu.

Thẩm Hạ Lan thấy trạng thái của cô ta vẫn ổn, nói chuyện một lát với cô ta thì muốn rời khỏi, lại nhìn thấy trên sổ của Khương Hiểu có một đóa hoa anh túc.

Cô ta bỗng dừng bước chân.

“Cô vẽ gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan không ngờ sẽ ở đây nhìn thấy hình vẽ của hoa anh túc.

Khương Hiểu lương theo ánh mắt của Thẩm Hạ Lan mà nhìn qua, lúc này mới phát hiện Thẩm Hạ Lan đang nhìn cuốn sổ của mình.

Cô ta vội nói: “Đây là hoa anh túc, rất đẹp có đúng không? Cuốn sổ này là bác sĩ Trương Linh cho tôi. Lúc đó khi tôi nhìn thấy hình vẽ hoa anh túc này, tôi vừa nhìn liền thích rồi. Bà chủ cô cũng thích sao?”

Trong lòng của Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại.

Trương Linh?

Trương Linh sao lại có cuốn số có hình hoa anh túc?

Là trùng hợp?

Hay là Trương Linh cũng có liên quan gì đến tổ chức của đóa hoa anh túc này?

Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện bên cạnh mình đều hình như thay đổi rồi vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK