Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như là tâm linh tương thông, điện thoại của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại vang lên.

Anh nhìn thoáng qua theo bản năng, thấy là số điện thoại của nhà họ Thẩm, anh không khỏi có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi.

Là Thẩm Hạ Lan à?

Nếu như cô hỏi anh ở đâu thì anh phải trả lời như thế nào đây?

Anh vội vàng đi tìm máy vi tính, giả vờ như là mình vô cùng bận rộn, thậm chí còn mở ghi âm cuộc gọi video trước đó ra, lúc này mới hít sâu một hơi rồi nghe điện thoại.

“A lô.”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn mang theo chút run rẩy và cẩn thận từng li từng tí.

“Ba ơi.”

Giọng nói ngọt ngào của Thẩm Nghê Nghê truyền tới, lập tức làm cho Diệp Ân Tuấn có hơi thất vọng, nhưng mà anh vẫn cười nói: “Bé cưng, sao vậy? Con nhớ ba hả?”

“Đúng rồi ạ, mẹ nói là ba ra nước ngoài, không phải là ba nói muốn dẫn bọn con ra nước ngoài chơi cùng với nhau hả? Sao lại đi một mình rồi ạ? Ba à, ba không trượng nghĩa gì hết.”

Thẩm Nghê Nghê có chút oán trách mà nói.

Diệp Ân Tuấn dở khóc dở cười.

Nếu như có thể, hiện tại anh cũng muốn ra nước ngoài mà, chỉ tiếc là anh có nỗi khổ không nói được.

“Tạm thời ba vì công việc mới ra ngoài, không lâu sau nữa sẽ trở về thôi, đến lúc đó ba sẽ dẫn theo mọi người ra nước ngoài chơi, có được không nào?”

“Ba gạt người, trước đó ba cũng nói như vậy, hiện tại ba cũng nói như vậy, ba gạt người thì là chó con.”

Hiển nhiên là Thẩm Nghê Nghê không thèm nghe lời giải thích của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cũng vô cùng bất đắc dĩ.

“Được được được, ba sai rồi, ba xin lỗi, được chưa? Bây giờ con đang ở nhà của bà ngoại, con có nghe lời không vậy?”

“Dạ có ạ, con rất nghe lời, bây giờ mẹ bị bệnh, con cũng không có đòi mẹ.”

Thẩm Nghê Nghê trả lời rất hiểu chuyện.

“Mẹ bị bệnh à?”

“Đúng vậy ạ, có một dì mặc áo khoác trắng đến nhà chúng ta đó ạ, còn tiêm thuốc cho mẹ nữa. Dì Lam cũng đến đây, đang chăm sóc cho mẹ, bà ngoại nói với con là mẹ bị bệnh rồi, kêu con không được làm phiền mẹ, con rất là ngoan. Ba ơi, ba nói sao mẹ bị cảm có phải không? Khi nào thì ba mới trở về, ba không có ở bên cạnh, mẹ rất nhớ ba, con cũng rất nhớ ba.”

Lời nói của Thẩm Nghê Nghê làm cho trong lòng của Diệp Ân Tuấn cảm thấy có hơi lo lắng.

“Mẹ của con phải truyền dịch hả? Con không nhìn lầm đó chứ?”

“Sao con có thể nhìn lầm được ạ? Con nghe dì Lam nói mà, dì ấy nói là phải truyền cả ba bình lận. Cô bác sĩ ấy vừa mới đi một lát thôi, nói là một lát nữa còn phải trở về. Mẹ thật là đáng thương quá đi, gương mặt tái nhợt, với lại mẹ cũng luôn đi ngủ.”

Nghe Thẩm Nghê Nghê nói như vậy, Diệp Ân Tuấn đứng ngồi không yên.

“Bây giờ mẹ của con đang làm gì vậy?”

“Chắc là đang nghỉ ngơi đó ạ, bà ngoại đang làm đồ ăn, cô bác sĩ đó nói chuẩn bị dược thiện cho mẹ. Ba ơi, cái gì gọi là dược thiện vậy ạ? Con có thể ăn được không, nhìn có vẻ như là rất ngon ấy.”

Cô bé ăn hàng Thẩm Nghê Nghê luôn luôn cảm thấy vô cùng có hứng thú với đồ ăn.

Còn Diệp Ân Tuấn thì chỉ nghe thấy hai chữ “dược thiện”.

Không phải là Tô Nam nói rằng Thẩm Hạ Lan chỉ đến tháng thôi hả?

Tại sao lại cần phải truyền dịch?

Diệp Ân Tuấn đứng ngồi không yên.

“Nghê Nghê, ba có việc cúp máy trước nha, để ba gọi điện thoại cho mẹ con, có được không nào?”

“Được thôi, ai bảo bây giờ mẹ bị bệnh cơ chứ, con cũng không có tranh giành mẹ với ba.”

Thẩm Nghê Nghê vô cùng nhân từ đại lượng mà nói, sau đó cúp điện thoại.

Diệp Ân Tuấn vội vàng gọi điện thoại qua cho Thẩm Hạ Lan, nhưng mà sau khi đổ chuông thì anh lại cúp máy.

Hiện tại anh có thể nói với Thẩm Hạ Lan cái gì đây?

Anh không đồng ý với cô được cái gì hết, càng không có cách nào trở về gặp cô, nghe thấy âm thanh của Thẩm Hạ Lan, anh không biết là mình có thể kiềm chế được hay là không.

Lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn cảm thấy gọi điện thoại mà cũng khó khăn như vậy.

Anh suy nghĩ rồi lại gọi điện thoại qua cho Lam Tử Thất.

Lúc Lam Tử Thất nghe thấy tiếng chuông điện thoại, sợ làm ồn đến Thẩm Hạ Lan còn đang ngủ, vội vàng cầm điện thoại đi ra ban công.

“A lô?”

“Lam Tử Thất, là tôi đây, Diệp Ân Tuấn.”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp lên tiếng.

Lam Tử Thất hơi bất ngờ hỏi: “Sao anh lại gọi điện thoại cho tôi vậy, anh không gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan hả?”

“Tôi nghe Nghê Nghê nói là cô ấy đang ngủ, cho nên tôi không gọi điện thoại làm phiền đến cô ấy, có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi nghe nói là cô ấy phải truyền dịch, cô ấy bị bệnh hả?”

Âm thanh lo lắng của Diệp Ân Tuấn rõ ràng có thể truyền đến thông qua điện thoại.

Lam Tử Thất nghe anh quan tâm Thẩm Hạ Lan như thế, lúc này thấp giọng nói: “Anh cũng biết đau lòng vợ của anh nữa hả? Sớm biết đau lòng thì tại sao anh lại phải ra nước ngoài? Chuyện làm ăn quan trọng như vậy à? Anh đi rồi thì người khác không thể thay thế được à? Lúc nào ra nước ngoài không tốt, nhất định phải là ra nước ngoài vào lúc này.”

Nghe Lam Tử Thất trách mắng, Diệp Ân Tuấn ngay cả một câu giải thích cũng không có.

“Rốt cuộc là Hạ Lan bị làm sao vậy?”

“Không có chuyện gì lớn hết, chút chuyện nhỏ này của phụ nữ, chỉ có điều là chảy lượng máu tương đối lớn, bụng có hơi đau. Bác sĩ Bạch nói e là di chứng của lần sinh non, trong thân thể bị viêm cho nên cần phải truyền hai bình thuốc tiêu viêm cầm máu, nhưng mà nói thật thì trạng thái tinh thần của Hạ Lan không tốt đâu, vẫn cứ luôn ngủ thôi. Bác sĩ Bạch nói là do hỗn loạn khí huyết tạo thành, đã kêu mẹ Thẩm nấu dược thiện, để mẹ Thẩm giúp đỡ điều trị thân thể, anh vẫn nên trở về nhanh đi, lúc này ở bên cạnh Hạ Lan cần nhất là anh đó. Mặc dù là cậu ấy không nói, nhưng mà tôi có thể nhìn ra được cậu ấy thật sự rất nhớ anh.”

Đây đã là người thứ hai nói với Diệp Ân Tuấn rằng Thẩm Hạ Lan nhớ anh.

Trước kia Diệp Ân Tuấn vẫn không cảm giác được nhớ nhung là mùi vị gì, nhưng mà hiện tại anh mới hiểu được nhớ nhung giống như là một loại độc khắc cốt ghi tâm, làm cho buổi tối bạn không thể ngủ say giấc, ăn không ngon ngủ không yên.

“Làm phiền cô chăm sóc cho cô ấy thật tốt, chuyện bên này kết thúc thì tôi sẽ lập tức trở về ngay.”

Trạng thái của Lam Tử Thất vốn dĩ đã hòa hoãn, bây giờ nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, giọng nói không khỏi có chút cao.

“Diệp Ân Tuấn, có phải là đầu óc của anh không hoạt động rồi hay không vậy hả? Tôi đã nói là hiện tại trạng thái tinh thần của Hạ Lan không được tốt, thế mà anh cũng không chịu vứt bỏ công ty của anh nhanh chóng trở về đây được à? Tiền kiếm bao nhiêu mới là nhiều? Còn không được nữa thì anh để Tống Đình qua đó thế anh giải quyết luôn đi, anh trở về đây có được không hả? Anh không nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan đã tái nhợt thành một tờ giấy trắng, tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng Hạ Lan yếu ớt như thế, đi đến phòng vệ sinh mà còn phải nhờ tôi đỡ. Vợ của anh có tố chất thân thể như thế nào anh còn không biết nữa à? Tống Đình đã nói với tôi anh quan tâm Hạ Lan đến cỡ nào, để ý đến cỡ nào, tôi thấy là anh cũng chỉ nói bằng miệng mà thôi. Nếu như anh thật sự quan tâm Hạ Lan, vậy thì bây giờ anh mua vé máy bay trở về đi.”

Lời nói của Lam Tử Thất làm cho Diệp Ân Tuấn không có cách nào phản bác.

Sao anh lại không muốn trở về cơ chứ! Nhưng mà anh không thể.

“Tôi xử lý xong chuyện thì sẽ về, nhờ cô chăm sóc cho cô ấy thật tốt trong khoảng thời gian này.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn cũng không nghe Lam Tử Thất nói cái gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

“Nè, cái tên Diệp Ân Tuấn này, cái thứ gì ấy, tôi còn chưa có nói hết mà đã cúp điện thoại rồi, có phải là bên ngoài có người rồi không? Không coi Hạ Lan của chúng tôi ra cái gì, còn nói là quan tâm nữa chứ, tôi phỉ vào!”

Lam Tử Thất tức giận thiếu chút nữa đã chửi mẹ nó rồi, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh quen thuộc.

“Cậu đang mắng ai vậy?”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan làm Lam Tử Thất giật nãy cả mình.

“Tớ nói chứ cậu là quỷ hả? Giữa ban ngày đi đường mà cũng không có tiếng động, còn nữa, cậu ra đây để làm cái gì?”

Lam Tử Thất nhìn trong tay của Thẩm Hạ Lan đang cầm theo bình nước, đứng ở một bên nhìn mình, không khỏi bước lên nhận lấy bình nước ở trong tay của cô.

Thẩm Hạ Lan lại nhìn cô, hỏi: “Lúc nãy ai gọi điện thoại cho cậu vậy? Có phải là Ân Tuấn không thế?”

Lam Tử Thất nhìn thấy ánh mắt mang đầy vẻ chờ mong của Thẩm Hạ Lan, ít nhiều gì cũng có chút không nỡ.

“Cậu nghe lầm rồi.”

“Là anh ấy có đúng không? Tớ đã thấy lúc nãy anh ấy gọi điện thoại cho tớ rồi, lúc tớ gọi lại thì anh ấy đang trong cuộc trò chuyện, chắc chắn là đang gọi điện thoại với cậu chứ gì nữa? Anh ấy nói cái gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan sốt ruột nhìn Lam Tử Thất, thậm chí là còn làm động tới kim tiêm, máu chảy ngược lại.

“Nè, cậu nhìn cậu một chút đi, tay của cậu đều đang chảy máu rồi, cậu nhanh chóng trở về nằm trên giường đi, để tớ nói với cậu còn không được nữa à?”

Lam Tử Thất quả thật là không có cách nào với Thẩm Hạ Lan.

Dường như là cô lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan của năm năm trước.

Chỉ hi vọng là lần này Diệp Ân Tuấn sẽ không phụ tình cô mới tốt, nhưng mà nhớ đến thái độ lúc nãy của Diệp Ân Tuấn, Lam Tử Thất vẫn tức giận đầy bụng.

“Cậu chỉ biết quan tâm tới anh ta thôi, lo lắng cho anh ta, cậu có biết là anh ta có lo lắng cho cậu hay không?”

Lam Tử Thất phở phì phò hỏi.

Thẩm Hạ Lan nghe lời trở về bên giường, nhìn thấy Lam Tử Thất như thế này, cố chấp hỏi: “Rốt cuộc là anh ấy đã nói cái gì?”

“Còn có thể nói cái gì được nữa, kêu tớ chăm sóc cho cậu thật tốt, anh ta nói là sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện ở bên kia xong rồi thì sẽ trở về ngay. Tớ kêu anh ta để Tống Đình qua đó, để anh ta trở về, vậy mà anh ta lại không chịu đồng ý. Không phải là tớ nói nha, nhà họ Diệp có tiền như vậy, cần gì phải quan tâm cái chuyện nhỏ xíu đó, nếu như lúc này anh ta thật sự quan tâm cậu thì đã sớm ngồi máy bay trở về đây rồi.”

Nghe thấy Lam Tử Thất phàn nàn, tâm lý của Thẩm Hạ Lan ít nhiều gì cũng có chút mất mát.

Nhưng mà cô lại thấp giọng nói: “Có lẽ là Tống Đình không có cách nào giải quyết chuyện ở bên kia được.”

“Cậu nói tốt cho anh ta đi, chuyện gì mà Tống Đình không thể giải quyết được? Tống Đình đã đi theo anh ta lâu như vậy rồi, nói một câu không dễ nghe, ra ngoài có thể coi như là cánh tay đắc lực của Diệp Ân Tuấn, tớ nói ai chứ không biết là Diệp Ân Tuấn đang làm cái gì ở bên ngoài, tớ chính là cảm thấy anh ta có chuyện gì đó giấu diếm cậu.”

“Sẽ không đâu! Ân Tuấn không phải là người như vậy, huống hồ gì tớ chỉ là đến tháng mà thôi, để anh ấy phải trở về gấp gáp từ nước ngoài, có phải là quá làm mình làm mẫy rồi không hả?”

Thẩm Hạ Lan không khỏi nói thay cho Diệp Ân Tuấn.

Thấy cô như vậy, Lam Tử Thất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói tiếp: “Cậu nhìn chút tiền đồ hiện tại của cậu đi, rõ ràng là trong lòng đang lo lắng muốn chết, nhớ nhung muốn chết, cậu kêu anh ta trở về thì có như thế nào chứ? Nhà họ Diệp có nhiều người như vậy, tớ cũng không tin là chuyện gì cũng phải cần anh ta tự mình đi làm, hơn nữa tớ nghe nói công ty nhà họ Diệp không có gì là không bình thường, anh ta lại nói ra nước ngoài xử lý công việc, ai mà biết được là làm cái gì.”

“Cậu đừng có nói nhảm mà.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng lên tiếng nói.

Thấy Thẩm Hạ Lan cố chấp như vậy, Lam Tử Thất tức giận nói: “Nếu không thì bây giờ cậu gọi điện thoại cho em chồng của cậu hỏi một chút đi, hỏi xem xem công ty chi nhánh ở nước ngoài có thật sự xảy ra chuyện hay là không?”

“Tớ tin tưởng vào Ân Tuấn mà, được rồi, tớ biết là cậu bênh vực kẻ yếu, nhưng mà anh ấy sẽ không lừa gạt tớ đâu.”

Đang nói chuyện, điện thoại của Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên lại vang lên.

“Nhìn đi, còn không phải là gọi điện thoại cho tớ đó à?”

Thẩm Hạ Lan nở nụ cười cầm điện thoại, tưởng rằng là Diệp Ân Tuấn gọi tới, tâm trạng có hơi chờ mong. Nhưng mà sau khi nhìn thấy số điện thoại, vẽ mong chờ của cô có chút mất mát.

Là Diệp Nam Phương.

Lam Tử Thất hừ lạnh một tiếng, không thèm nói cái gì.

Lúc này Thẩm Hạ Lan cũng không thể tranh luận thêm cái gì với Lam Tử Thất, đành phải nghe điện thoại trước.

“Nam Phương, có chuyện gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan cố gắng để cho giọng nói của mình không có gì khác biệt so với bình thường.

Diệp Nam Phương lại sốt ruột nói: “Chị dâu, anh của em đâu rồi, sao lại gọi cho anh em không được vậy? Em tìm anh ấy có việc gấp.”

“Không phải là anh của cậu ra nước ngoài xử lý chuyện của công ty chi nhánh ở bên đó hả, sao vậy, anh ấy không nói với cậu à?”

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ hỏi một câu theo bản năng.

Diệp Nam Phương vội vàng nói: “Ra nước ngoài hả? Không thể nào đâu, công ty ở bên nước ngoài đâu có xảy ra chuyện gì đâu, lúc nãy tất cả các quản lý cấp cao của công ty đầu tư mạo hiểm, đều đã báo cáo cho em, em đang muốn hỏi anh ấy xem sau đó anh ấy phải làm như thế nào đây, sao cái người này chết sống thế nào mà lại gọi điện thoại không được?”

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK