Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Sợ không?”
“Có anh ở đây, em không sợ.”
Thẩm Hạ Lan khẽ cười, giữa hai hàng lông mày toát lên tình cảm dịu dàng.

“Anh sẽ bảo vệ em, dù là khi nào anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Đây là lời hứa của Diệp Ân Tuấn.

Nước T hết sức hung hiểm, chuyến này không thể mang quá nhiều người, tốt nhất là nên đi vào một mình.

Nếu có thể lựa chọn, ngay cả Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng không muốn mang theo, nhưng mà anh cũng biết, nếu mình không mang Thẩm Hạ Lan theo thì cô sẽ không yên tâm.

Thế này cũng tốt.

Hai người ở bên nhau, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, có lẽ bọn họ cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.


Diệp Ân Tuấn nắm chặt bàn tay Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan cũng thế, hai trái tim dựa chung một chỗ, dũng cảm tiến tới.

Phi công lái máy bay bay ra ngoài một lúc thì đột ngột quay lại, trái tim Thẩm Hạ Lan cũng trở nên căng thẳng.

Cô biết, cuộc chiến chân chính đã bắt đầu.

Không biết tại sao, trong lòng Thẩm Hạ Lan không hề sợ hãi, mà lại có chút hưng phấn.

Bởi vì cô biết mình và Diệp Ân Tuấn không đơn độc, phía sau bọn họ còn có mấy người anh Mặc, còn có rất nhiều người đang hộ tống cho bọn họ.

Khi lần nữa bay đến khu vực bay nước T, máy bay đột nhiên bay thấp xuống, cảm giác đột ngột hạ cánh khiến Thẩm Hạ Lan bị dọa vội nhắm mắt lại, cảm giác cả trái tim cũng hạ xuống theo.

Trái tim đập thình thịch, hết sức nhanh chóng.

Diệp Ân Tuấn bảo vệ cô ở trong ngực, cả người hơi nằm xuống.


Việc bay ở tầng thấp này là việc cần kỹ thuật, trên cơ bản phải đi vào vị trí dưới tầng thấp mới có thể tránh né rađa và kiểm tra của vệ tinh.

Tất cả thiết bị điện tử đều phải tắt máy, nếu không một tin nhắn cũng có thể bại lộ hành tung.

May mà sau khi lên máy bay không lâu, Diệp Ân Tuấn đã bảo Thẩm Hạ Lan tắt điện thoại.

Trước nay, Thẩm Hạ Lan không biết máy bay còn có thể bay thấp như vậy, cô sợ hãi sau đó lại cảm thấy hưng phấn, từ khe cánh tay Diệp Ân Tuấn nhìn ra phía ngoài, ánh mắt tò mò như trẻ con, khiến khóe môi Diệp Ân Tuấn không khỏi khẽ nhếch lên.

“Quốc gia khác còn chưa thực hiện được kỹ thuật hàng không này, chúng ta là nước đầu tiên thực hiện được, em tự hào không?”
“Tất nhiên rồi.”
Thẩm Hạ Lan khẽ đáp, dường như nghĩ nói chuyện lớn tiếng sẽ bị người ta phát hiện.

Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy cô đáng yêu.

Đi về phía trước nữa là đến khu canh gác, Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, ôm Thẩm Hạ Lan lên, môi mỏng hơi lạnh lập tức ngăn chặn miệng cô.

Cô mở to mắt kinh ngạc, lại chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài cùng đôi mắt phượng xinh đẹp ánh lên vẻ thận trọng của Diệp Ân Tuấn.

Hưng phấn vừa rồi đã bị sự căng thẳng thay thế, lúc này nụ hôn của Diệp Ân Tuấn đã chiếm cứ tất cả hệ thống giác quan của cô, khiến cô không rảnh bận tâm quá nhiều, còn đang ngẩn ngơ, đỏ bừng mặt thì đã nghe thấy phi công nói: “Tổng giám đốc Diệp, chúng ta đến rồi.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK