May mà, ông trời đã đưa tới một vật thay thế.
Mặc kệ cô ta là người của ai, mặc kệ cái cô ta muốn có phải là mạng của anh ta không, chỉ cần cô ta sống là được, gương mặt rất giống Cung Tuyết Dương đó đủ để giữ cái mạng đó của cô ta.
Có điều cô ta đã làm anh em của anh ta bị thương, khoản nợ này anh ta vẫn phải tính với người phụ nữ đó.
Đáy mắt của Hạ Tử Thu ánh lên mưa bão dữ dội, nhưng bị anh ta cố đè nén.
Những năm này, anh ta sớm đã thay đổi rồi.
Trở nên tàn độc, đối với người khác như vậy, đối với bản thân cũng vậy.
Cái anh ta muốn chẳng qua chỉ là một gương mặt còn sống, gương mặt đã từng khiến anh ta mê luyến thành họa vô số đêm mà thôi.
Hạ Tử Thu một cước đá cửa căn phòng ra, lập tức một chưởng phong lăng lệ ập tới.
“Không tự lượng sức mình.”
Hạ Tử Thu không thèm nhìn, trực tiếp chặn lại, hơn nữa lật tay túm ngược.
Người phụ nữ cũng không phải là một kẻ yếu, dù sao có thể khiến năm người anh em của anh ta bị thương sao có thể là kẻ yếu chứ?
Lúc Hạ Tử Thu ra tay, tay áo của người phụ nữ bỗng trượt xuống một con dao, cùng lúc tay trái xuất quyền, tay phải trực tiếp cầm con dao đâm thẳng vào lồng ngực của Hạ Tử Thu.
Mắt của Hạ Tử Thu chợt lạnh dần, mọi sự giận dữ và đè nén lập tức bạo phát vào lúc này.
“Cô vẫn là không chịu ngoan ngoãn phải không?”
Anh ta bỗng túm tay cầm dao của cô ta rồi khẽ dùng sức, người phụ nữ rên một tiếng, con dao rơi xuống sàn, cả cánh tay đều tê dại không dùng được sức nữa.
Anh ta quá mạnh rồi!
Người phụ nữ bị anh ta giam cầm nhiều ngày, mỗi ngày đều muốn chạy trốn, mỗi ngày đều tốn tâm tư muốn giết anh ta, đáng tiếc lần nào đối đầu cũng khiến cô ta ý thức rõ được sự mạnh mẽ của Hạ Tử Thu.
Người đàn ông này thân thủ tốt, lại lạnh lùng, mấy lần cô ta tưởng mình phải chết rồi, nhưng cuối cùng sau khi dạo một vòng quỷ môn quan quay lại thì mới phát hiện, mọi sự cố gắng ở trước mặt anh ta đều là uổng phí.
Giống như bây giờ.
Khóe môi của cô ta nhếch lên lộ ra sự tự giễu và chua chát, lại cảm thấy cả người mất đi trọng tâm.
Bụp một tiếng, cô ta trực tiếp bị ném lên giường.
Một thân thể săn chắc lập tức đè lên.
“Hạ Tử Thu, anh cút ra!”
Sắc mặt của người phụ nữ lập tức thay đổi.
Hạ Tử Thu lại cười, nụ cười có chút tàn khốc, có chút phẫn nộ, thậm chí mang theo thứ gì đó không thể nói rõ ở trong.
“Nghe nói cô làm năm người anh em của tôi bị thương? Hửm? Rất có bản lĩnh đúng không? Nhan Du.”
Phải.
Cô ta tên Nhan Du, không phải tên Cung Tuyết Dương.
Nhưng cô ta lại cực kỳ giống Cung Tuyết Dương..
Danh Sách Chương: