Điều này không giống với đứa con mà Phương Chính đã tưởng tượng.
Khi ông biết được con trai ông thích đàn ông, ông đã giận run người.
Ông lại lần nữa cho rằng Phương Nguyên là thứ không có tương lai.
Trên đời này có cả đống phụ nữ, không ngờ anh lại vì một thằng đàn ông mà cãi nhau với anh em của mình, thật đúng là ngang ngược.
Nhưng mà hôm nay sau khi nhìn thấy Phương Nguyên, Phương Chính đột nhiên không cảm thấy như thế nữa.
Ông có cảm giác không thể hiểu được người đối diện.
Nghĩ đến đây, giọng điệu của Phương Chính hơi mềm đi, nói khẽ: “Nguyên, có lẽ con sẽ trách ba vì ba không xứng làm ba, nhưng ba gánh vác quá nhiều sứ mạng, ba không thể rút ra quá nhiều thời gian để làm bạn cùng con, nhưng con là con trai của ba, trong lòng ba luôn có con.”.
ngôn tình ngược
“Con biết.”
Phương Nguyên không nóng không lạnh nói, nhưng dưới đáy mắt rõ ràng lại không có chút tin tưởng nào.
Có anh?
Nếu có anh thì anh còn phải sống khổ sở như thế sao?
Phương Chính nhìn thấy ánh mắt anh là biết ngay anh không tin, nhưng xa cách nhiều năm như thế, cũng không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Phương Chính thở dài nói: “Đừng làm khó dễ Vu Phong.”
Thì ra đây mới là mục đích ông đến đây lần này.
Phương Nguyên cười mỉa nói: “Có phải ba nói nhầm rồi không? Từ đầu đến cuối người bị làm khó dễ là con.
Ba nên đi nói với Vu Phong đừng làm khó dễ con mới đúng.
Thành lâm của con là bị anh ta hại chết, cuộc đời của con cũng bị anh ta phá hư, ba lại thiên vị mà chạy đến đây nói với con, bảo con đừng làm khó dễ anh ta.
Có thể thấy được ba rất thích anh ta.
Nếu đã thế, vì sao không cho anh ta một thân phận chính thức đi? Vừa lúc, quốc gia của chúng ta cũng có thêm một hoàng tử.”
Có rất nhiều lời đồn về thân phận của Vu Phong, nhưng những người có thủ đoạn đều đã biết được chuyện Vu Phong là con của Phương Chính, dù sao kết quả ADN nằm chình ình ở đó, bây giờ chỉ thiếu mỗi việc Phương Chính thừa nhận thôi, Bây giờ vì đứa con riêng Vu Phong này, Phương Chính còn cố ý đến đây nói với anh, cõi lòng vốn đã lạnh của Phương Nguyên nay lại càng lạnh hơn.
Phương Chính thấy dáng vẻ có chút tức giận của Phương Nguyên, thở dài nói: “Cậu ta không phải là con của ba, nhưng lại là anh em của con.”
“Có ý gì?”
Phương Chính lập tức nói cho Phương Nguyên biết thân phận của Vu Phong.
“Rất ít người biết được chuyện này, bây giờ cũng không phải lúc công khai thân phận của Vu Phong, cho nên ba mới để tất cả mọi người cho rằng cậu ta là con trai của ba.
Nhưng mà chờ chú của con về, tất cả mọi chuyện đã có thể công khai rồi.”
Phương Nguyên ngẩn người.
Anh còn có một người chú, lại còn là Hàn Khiếu?
Anh cảm giác tam quan của anh có vấn đề rồi.
“Rốt cuộc các người đang tính toán cái gì?”
“Một mạch khoáng, một tài nguyên có thể đưa quốc gia của chúng ta trở thành một nước lớn trên thế giới.
Chỉ cần quốc gia chúng ta có được mạch khoáng này, nghiên cứu quân sự, vũ khí mới của chúng ta có thể sản xuất liên tục, mới có thể sáng ngang với các quốc gia khác.
Nguyên, quốc gia của chúng ta quá nhỏ, nhỏ đến mức trên thế giới này không có bao nhiêu quốc gia biết đến chúng ta.
Con nhìn quốc gia chúng ta mà xem, chúng ta có kỹ thuật tiên tiến nhất, có nhân tài cao cấp nhất, tại sao chúng ta lại bị quốc gia khác coi thường chứ? Chỉ cần chúng ta có được mạch khoáng này, chúng ta sẽ có được thực lực tuyệt đối.
Con cũng biết quốc gia chúng ta rất thiếu tài chính, nhưng dựa vào sự cung cấp của mấy gia tộc lớn cũng không đủ để chèo chống toàn bộ chi tiêu cho việc nghiên cứu của cả quốc gia..
Danh Sách Chương: