Tiêu Hằng nhíu chặt chân mày, dù chỉ mới bảy tám tuổi nhưng cậu đã có sự chững chạc và tầm nhìn xa trông rộng.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đi theo Diệp Ân Tuấn trở về tứ hợp viện, cô tò mò hỏi: “Anh nhắm vào một đứa trẻ làm gì chứ?”
“Em không thấy thằng nhóc đó có ý đồ với con gái em sao?”
Chân mày Diệp Ân Tuấn nhíu chặt vào nhau.
Thẩm Hạ Lan nghe xong thì bật cười khúc khích.
“Diệp Ân Tuấn, có phải anh đang mắc chứng ảo tưởng không hửm? Con gái anh mới năm tuổi, còn thằng bé đó cũng chỉ mới bảy tám tuổi thì có ý đồ gì với con gái anh chứ? Anh lo thằng bé trưởng thành nhanh quá hay là anh đang trông gà hóa cuốc? Anh tưởng Nghê Nghê là báu vật nên không cho ai được phép nhìn trúng hả.”
Diệp Ân Tuấn ủ rũ: “Không nhìn trúng mà lại tặng cho con gái em một viên ngọc làm tín vật đính ước? Miếng ngọc đó là ngọc thượng hạng, vô giá, là thứ vô giá trên thị trường đó.”
“Chẳng lẽ nó không biết hàng, không biết sự quý giá của miếng ngọc kia hả?”
Thẩm Hạ Lan không rõ lắm.
Diệp Ân Tuấn cười khẩy nói: “Em xem khẩu khí vừa nãy của nó đi, em cho rằng nó thực sự chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi sao? Anh đã điều tra rồi, nhà họ Tiêu theo nghiệp âm nhạc, con cái họ từ nhỏ đã được dạy dỗ về phép tắc và trau dồi kỹ năng.
Dù họ lao động nghệ thuật thuần túy, nhưng ai có thể đảm bảo rằng tâm hồn họ cũng trong sáng? Dù sao những người có ý đồ với con gái anh đều không phải thứ tốt đẹp gì.”
Thẩm Hạ Lan cạn lời.
“Vậy anh định nuôi Nghê Nghê cả đời sao?”
“Cũng không phải là không thể, nhà họ Diệp nuôi nổi con bé.”
Diệp Ân Tuấn nói câu đó trông rất tự hào, Thẩm Hạ Lan tức giận lắc đầu, nhưng cũng hết cách.
Cô đi rót cho mình một cốc nước, đỡ bị Diệp Ân Tuấn chọc tức chết.
Thấy vợ có chút tức giận, Diệp Ân Tuấn vội nói: “Chẳng lẽ em thích thằng nhóc đó? Minh Triết và Diệp Tranh nhà chúng ta giỏi hơn nó nhiều, em đừng bị vẻ ngoài của nó đánh lừa.
Hơn nữa, mấy thằng đẹp trai không phù hợp với Nghê Nghê nhà chúng ta.”
“Em không tức giận, em chỉ cảm thấy gần đây anh lo hơi nhiều rồi.
Hôm qua thì lo lắng không biết bạn gái của Minh Triết sẽ trông như thế nào, hôm nay lại lo lắng cho Diệp Nghê Nghê.
Diệp Ân Tuấn, anh không thấy mình lo lắng thái quá sao? Trước không nói bây giờ hai đứa còn nhỏ, mà cho dù bọn nó trưởng thành rồi, bọn nó đến với ai cũng là duyên phận của bọn nó.
Bây giờ anh đang lo lắng cái gì vậy? Nếu anh rảnh quá thì nghĩ xem ngày mai đi mấy giờ thì được.”
Thẩm Hạ Lan thực sự không biết rốt cuộc hai ngày qua Diệp Ân Tuấn đang bị gì nữa, nhưng loại tranh luận nhàm chán này cũng không cần thiết.
Diệp Ân Tuấn nghĩ cũng phải, anh gật đầu, tiến lên ôm Thẩm Hạ Lan, cọ mặt mình vào mặt cô, khẽ nói: “Vợ à, sáng mai em nghĩ mấy giờ đi là thích hợp?”
Hơi thở của anh rất ấm áp, phả lên mặt có chút ngứa ngáy khiến Thẩm Hạ Lan muốn cười.
“Đừng làm loạn nữa, anh là Sếp Diệp, không phải nên mang theo hình tượng lạnh lùng sao? Sao bây giờ lại biến thành mèo con rồi?”.
Danh Sách Chương: