Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 792: ANH ĐỪNG DỌA CON

“Tiếng gì vậy?”

Diệp Ân Tuấn vội vàng chạy ra ngoài, Hoắc Chấn Hiên lôi Thẩm Hạ Lan, kéo cô về phía sau, dáng vẻ bảo vệ.

Thật ra Thẩm Hạ Lan cũng muốn đi ra, nhưng nhìn Hoắc Chấn Hiên che chở cô như vậy, một chút khe hở cũng không có, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đứng sau lưng Hoắc Chấn Hiên.

Sau khi Diệp Ân Tuấn chạy ra ngoài, thì thấy lại một chùm pháo bông phóng lên cao, theo đó là tiếng vang ” Ầm, phanh “.

“Diệp Minh Triết!”

Diệp Ân Tuấn thấy Diệp Minh Triết ở một bên chỉ huy cậu bé trai lớn hơn cậu bé thả pháo bông, không kìm được giận quát một tiếng.

Diệp Minh Triết thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, cười híp mắt chạy tới.

“Lão Diệp, xem, đẹp không? Đây là quà con tặng cho mẹ và em trai em gái trong bụng!”

“Quà tặng cái đầu con!”

Diệp Ân Tuấn thô bạo đánh vào ót Diệp Minh Triết.

“Con có biết con thiếu chút nữa dọa mất em bé trong bụng mẹ không?”

“Cái gì đó! Con chỉ là muốn cho ba và mẹ một bất ngờ. Ba đánh con làm gì?”

Diệp Minh Triết nhíu cái mũi nhỏ sờ mình đầu, có chút ủy khuất nói.

Diệp Ân Tuấn hít sâu một hơi, nói với bản thân, thằng bé nghịch ngợm trước mắt này là con ruột, con ruột, con ruột.

Hoắc Chấn Hiên thấy Diệp Ân Tuấn rất lâu cũng không trở về, không kìm được kéo Thẩm Hạ Lan ra xem một chút. Khi thấy Diệp Minh Triết không kìm được ngẩn người một chút.

“Sao cháu trở lại?”

“Cháu ngồi xe trở về. Xin nghỉ với đội trưởng.”

Diệp Minh Triết thấy Hoắc Chấn Hiên, lập tức đứng thẳng tắp, sau đó soạt một chút chào theo kiểu nhà binh.

“Chào thủ trưởng!”

“Được, mau buông xuống, đây là ở nhà, không cần như vậy.”

Khi Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Minh Triết rất vui vẻ.

“Minh Triết? Mau tới chỗ mẹ để mẹ nhìn một chút. Con tên nhóc thối này, cũng không biết gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nhớ muốn chết!”

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.”

Diệp Minh Triết nhanh chóng chạy tới bên người Thẩm Hạ Lan, ôm lấy cô thật chặt.

“Mẹ, lão Diệp bắt nạt con!”

Diệp Minh Triết tố cáo.

Thẩm Hạ Lan dừng một chút, hỏi: “Sao thế?”

“Tên nhóc thúi này đốt pháo bông ngoài cửa, cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng, đây không phải là dọa sợ em sao?

Anh búng trán nó một cái.”

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nói một lần chuyện đã xảy ra.

Diệp Minh Triết lại có chút không quá phục nói: “Con chào mừng mẹ và em bé trong bụng. Tại sao ba có thể chẳng phân biệt phải trái mà đánh con? Mẹ, ba bắt nạt con.”

Vừa nói, Diệp Minh Triết hết sức tội nghiệp nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh nước ở đáy mắt trôi lơ lửng.

Thẩm Hạ Lan đau lòng, thời gian lâu như vậy không gặp Diệp Minh Triết, cô không biết nhớ con trai đến thế nào, hôm nay thấy con trai nhìn cô như vậy, vội vàng trợn mắt nhìn Diệp Ân Tuấn một cái.

“Anh cũng vậy, Minh Triết nhỏ như vậy, con biết cái gì. Dù sao tấm lòng của con tốt là được. Pháo bông rất đẹp, mẹ rất thích!

Tới đây, mẹ ôm một cái!”

Thẩm Hạ Lan nói rồi ngồi xổm người xuống muốn ôm Diệp Minh Triết, Diệp Minh Triết cũng giơ tay chờ Thẩm Hạ Lan ôm cậu bé.

Lúc này, Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Hiên cùng bước lên.

“Hạ Lan, cháu đừng động.”

“Hạ Lan, em không thể ôm thằng bé! Thân thể em sao có thể ôm thằng bé được?”

Dáng vẻ hai người đàn ông khẩn trương như vậy dọa sợ Diệp Minh Triết.

“Mẹ, mẹ sao thế?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hai người đàn ông này chuyện nhỏ hóa to.

“Mẹ không sao, chỉ là mang thai, các người có cần phải như vậy không? Năm năm trước khi em mang thai Minh Triết và Nghê Nghê, một ngày em làm ba công việc, không phải bọn họ cũng sinh ra rồi sao?”

Vừa nói, Thẩm Hạ Lan căn bản không nhìn bọn họ, ôm Diệp Minh Triết, vui vẻ nói: “Mẹ làm đồ ăn ngon cho con được không?”

“Được.”

“Trở lại còn đi không?”

“Ừ, chỉ nghỉ một ngày.”

Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa cười đi vào, căn bản không nhìn hai người đàn ông Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Hiên.

Hai người đàn ông thấy bị hoàn toàn không được để mắt đến, không kìm được nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó đưa cho nhau một điếu thuốc.

“Năm năm trước khi Hạ Lan mang thai, cháu thật không biết cô ấy sống khổ cực như thế nào. Bây giờ cũng chưa từng nghĩ đi điều tra, là bởi vì cháu sợ, sợ sau khi tra ra cháu càng hận chính mình. Nhưng vừa rồi khi nghe Hạ Lan nói như vậy, cháu mới ý thức được, đời này cháu bỏ qua không đơn thuần là bọn nhỏ ra đời, còn có tất cả khi Hạ Lan mang thai. Lát nữa cháu cho người đi tra một chút, bất kể như thế nào, cháu cũng phải biết năm năm trước cô ấy đã trải qua những gì.”

Lời của Diệp Ân Tuấn làm cho Hoắc Chấn Hiên tức giận vừa ra ôn hòa không ít.

“Năm năm trước cháu gái tôi vì cậu chịu nhiều khổ như vậy, đời này nếu như cậu làm con bé không vui lần nữa, tôi nói cho cậu biết, coi như nhà họ Hoắc liều hết tất cả, cũng phải để cho cậu trả giá thật lớn. Đừng tưởng rằng Hạ Lan nhà chúng ta có thể tùy ý bị cậu bắt nạt.”

“Biết rồi, chú ba.”

Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Hiên ở bên ngoài hút thuốc, Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Minh Triết trở lại phòng khách.

“Minh Triết, sao luôn ở lại trong quân đội? Không tính trở về sao?”

Thẩm Hạ Lan vẫn hy vọng con trai ở bên cạnh, năm năm này vẫn luôn là nhóc này ở bên cô, bây giờ trở về lại luôn không thấy được bóng người của Diệp Minh Triết, Thẩm Hạ Lan rất không quen.

Diệp Minh Triết ôm cổ Thẩm Hạ Lan, có chút nũng nịu nói: “Mẹ, con rất thích màu xanh trại lính. Ông nội ba nói con là đứa trẻ của nhà lính, có thể ở quân khu học tiểu học, cấp hai, cấp ba, thậm chí có thể đến trường quân đội. Mẹ, con muốn ở lại nơi đó, có được không?”

Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Minh Triết lần đầu tiên nói ra sự hướng tới và yêu thích đối với quân khu, lần trước bởi vì những chuyện khác, cậu bé định đi học y, nhưng trong huấn luyện quân y lần này, cậu bé càng phát hiện, cậu bé thuộc về màu xanh lá cây trại lính.

Thẩm Hạ Lan nhìn ánh mắt tha thiết kia của con trai, làm sao nhẫn tâm từ chối?

Chẳng qua là đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ phải rời khỏi cha mẹ đi trại lính rèn luyện, thậm chí tương lai rất có thể giống ba cậu bé ra chiến trường, Thẩm Hạ Lan cũng có chút không nỡ.

“Bắt buộc ở trại lính sao? Chúng ta có thể nghỉ hè nghỉ đông đi chơi cũng được, bình thường thì ở bên người mẹ không tốt sao?”

“Ở bên mẹ dĩ nhiên là tốt, chỉ là bên người mẹ có Diệp Tranh, có Nghê Nghê, lập tức còn có một em trai hoặc là em gái ở với mẹ. Hơn nữa, nếu như con nhớ mẹ, nghỉ đông con trở lại với mẹ có được không? Mẹ cũng không biết, ở trong quân doanh có một huấn luyện viên, kỹ thuật máy vi tính của anh ấy rất giỏi, con căn bản không phá được. Con muốn học tập với anh ấy.”

Diệp Minh Triết là một đứa bé rất có chủ kiến, điểm này Thẩm Hạ Lan biết.

Thấy con trai kiên quyết như vậy, mặc dù Thẩm Hạ Lan không nỡ, nhưng cũng không muốn đi ngược lý tưởng của cậu bé.

Cô sờ đầu Diệp Minh Triết nói: “Mẹ có thể đồng ý con, nhưng con cũng phải đồng ý với mẹ, chỉ cần được nghỉ phải trở về thăm mẹ có được không? Mặc dù bên người mẹ có Tranh Tranh, có Nghê Nghê, có lẽ tương lai còn có em trai em gái của con, nhưng đối với mẹ mà nói, mỗi một người đều rất quan trọng. Bọn họ không thay thế được con, trong tâm khảm mẹ con vĩnh viễn là con trai mẹ yêu nhất yêu nhất, biết không?”

“Biết rồi, con cũng yêu mẹ, rất yêu rất yêu!”

Diệp Minh Triết dán khuôn mặt nhỏ của cậu bé vào mặt Thẩm Hạ Lan, nũng nịu đáng yêu, chọc cho Thẩm Hạ Lan cười liên tục.

Khi Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Hiên tiến vào, thấy dáng vẻ mẫu từ tử hiếu như vậy.

Hoắc Chấn Hiên đột nhiên sờ sờ mũi nói: “Lời cậu nói còn tính không?”

“Nói cái gì?”

Diệp Ân Tuấn mặt ngơ ngác.

Hoắc Chấn Hiên đây là nói cái gì?

Hoắc Chấn Hiên trợn mắt nhìn anh một cái, thấp giọng nói: “Không phải cậu nói muốn để tất cả nhân viên nữ của công ty các cậu lên danh sách bạn thân cho tôi xem mắt sao? Ta cũng muốn kết hôn rồi, không, chính xác mà nói, tôi cũng muốn có con trai của tôi rồi.”

Diệp Ân Tuấn như đang nhìn người điên nhìn Hoắc Chấn Hiên một cái, một câu nói cũng lười nói, đi thẳng tới bên người Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan.

“Nhóc thúi, con mau xuống, bây giờ thân thể mẹ không chịu nổi con dày vò như vậy.”

“Không sao, em thích con trai dính em.”

Thẩm Hạ Lan mỉm cười.

Lúc này Diệp Minh Triết mới chú ý tới biểu cảm khẩn trương của Diệp Ân Tuấn, có chút không biết hỏi: “Mẹ, mẹ có em bé không thể ôm con sao?”

“Có thể, bây giờ mẹ còn có thể ôm con, chỉ là qua mấy tháng thì không thể. Cho nên để mẹ phải tranh thủ.”

Thẩm Hạ Lan trêu chọc Diệp Minh Triết, làm Diệp Ân Tuấn nhìn kinh hồn táng đản.

Hoắc Chấn Hiên thấy cảnh này, nói: “Chú vào phòng bếp nấu cơm cho mọi người.”

“Chú ba, chú ở bộ đội có phải là đầu bếp không?”

Hoắc Chấn Hiên trợn mắt nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, nói: “Cậu đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, sau này cơ hội để cậu nấu cơm còn nhiều.”

“Vậy cháu rất hạnh phúc, cháu nấu cơm cho vợ con cháu, cháu tình nguyện.”

Hoắc Chấn Hiên bị nghẹn có chút buồn bực, xoay người đi vào bếp.

Thẩm Hạ Lan thấy cảnh này nhất thời cười.

“Anh có thể hay không mỗi lần đừng là dáng vẻ oán giận chú ba không?”

“Anh là vì tốt cho chú, để chú luôn nhớ chú là một thanh niên lớn tuổi rồi, phải sớm kết hôn mới không phụ lòng liệt tổ liệt tông nhà họ Hoắc.”

Lời của Diệp Ân Tuấn làm cho Diệp Minh Triết xì một tiếng cười lên.

“Chú ở trong bộ đội được gọi là thiết huyết Diêm La, rất nghiêm khắc. Vẫn là ở nhà tốt, nếu để những đứa trẻ kia biết chú là ông chú ba của con, không biết đồng tình con thế nào.”

Nghe con trai nói Hoắc Chấn Hiên như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.

“Không phải chứ?”

“Thiên chân vạn xác. Mẹ, con cho mẹ xem đồ tốt, con đặc biệt đi mua cho mẹ đấy.”

Diệp Minh Triết thần bí từ trong túi lấy ra một khối ngọc bài giao cho Thẩm Hạ Lan.

“Như thế nào?”

Nhưng khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy viên ngọc bài này, sắc mặt có chút khẽ biến.

“Vật này từ đâu tới?”

“Một người ở ven đường bán đồ cổ, con thấy khối ngọc bài này rất đẹp nên mua lại, tốn ba triệu của con, kho bạc nhỏ của con hoàn toàn không có tiền rồi.”

Diệp Minh Triết nói liên tục, nhưng rất sợ Thẩm Hạ Lan đau lòng, vội vàng cười nói: “Nhưng không sao, mẹ thích là được.”

“Mẹ rất thích, cám ơn con trai!”

Thẩm Hạ Lan nhận lấy ngọc bài từ trong tay Diệp Minh Triết, không nghĩ tới lại bị Diệp Ân Tuấn rút đi, hơn nữa kéo Diệp Minh Triết lại, nói: “Mang ba đi tìm người bán ngọc bài cho con, mau!”

“Sao thế? Ân Tuấn, anh đừng dọa con!”

Thẩm Hạ Lan thấy sắc mặt Diệp Ân Tuấn không đúng, vội vàng hỏi, đáng tiếc Diệp Ân Tuấn cũng không có thời gian nói quá nhiều với cô, đưa Diệp Minh Triết rời khỏi nhà họ Diệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK