“Không, không thể nào.
Dù nói như thế nào thì Lưu Mai cũng là mẹ của Tổng Dật Hiên, hạ độc với Tống Hải Đình thì còn có thể hiểu được, lại hạ độc con trai ruột của mình, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi.”
Lời nói không chắc chắn của Hạ Tử Thu làm cho Diệp Ân Tuấn lạnh lùng cong lên khóe môi.
“Loại phụ nữ đó, có chuyện gì mà không làm được, vì sự nghiệp vĩ đại của ba bà ta, nói không chừng kêu bà ta chết đi bà ta cũng cam tâm tình nguyện.
Tính tình của người phụ nữ này rất biến thái, ông cụ Tiêu đối xử tốt với bà ta, bà ta không biết đều, Tiểu Ái đối xử tốt với bà ta, bà ta cũng không nhận, trong lòng chỉ có người ba khốn nạn của bà ta, thậm chí còn mang oán niệm với bà cụ Tiêu”
Nói đến đây, Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng lại một chút.
“Tử Thu, anh đi tìm người điều tra năm đó bà cụ Tiêu chết như thế nào vậy, có hồ sơ bệnh án gì không?” “Anh đang hoài nghi cái gì? Cho dù Lưu Mai có khốn nạn đi nữa thì bà ta có thể động vào mẹ của mình à?”
“Đối với người phụ nữ này, tôi không lạc quan giống như anh đâu.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Hạ Tử Thu sửng sốt, cả nửa ngày sau mới nói: “Được rồi, tôi sẽ để Tống Dật Hiên đi làm kiểm tra sức khỏe, tôi cũng sẽ điều tra chuyện của bà cụ Tiêu.
Nhưng mà, nếu như hai ngày nay anh không có chuyện gì thì cứ lên trên núi ở đi, hình như là tham mưu Trương ở lại dưới rồi.”
“Ha ha, tôi biết rồi.”
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại thì lại lắc đầu.
Cái ông tham mưu Trường làm gì cũng thích ra mặt, đều thích xông lên đầu tiên để thu hoạch thành tích, thật là khổ cực mà.
Diệp Ân Tuấn đặt điện thoại di động qua một bên, cảm thấy bụng có hơi đói.
Anh kéo cái áo choàng tắm ở bên cạnh mặc vào, sau đó đi ra ngoài.
Diệp Nghê NGhê và Diệp Minh Triết chơi mệt mỏi, đã đi vào trong khu nghỉ ngơi.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi qua thì nhìn thấy Diệp Minh Triết với Diệp Traanh kẹp Diệp Nghê Nghê ở giữa, ngủ rất say.
Trên gương mặt của bọn nhỏ đều treo nụ cười vui vẻ, lúc này bọn nhỏ đã có dáng vẻ một đứa nhỏ năm tuổi nên có.
Diệp Ân Tuấn đi vào khu thực phẩm.
“Sếp Diệp, anh muốn ăn cơm à?”
Nhân viên phục vụ vội vàng đi tới.
“Không cần phải vội, có món gì ngon không?”
Diệp Ân Tuấn bước tới nhìn đồ ăn một chút, thấp giọng nói: “Nấu chút cháo trắng đi.” “Vâng” Cháo trắng có lợi cho dạ dày.
Thân thể của Thẩm Hạ Lan không tốt, ăn cái này cũng không tệ.
Sau khi cháu được nấu xong, Diệp Ân Tuấn bưng đồ ăn vào trong phòng ngủ.
Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ.
Suối nước nóng làm cả người cô tản ra một màu đỏ nhạt, sắc mặt cũng hồng hào, vô cùng xinh đẹp.
Bốn chữ người như hoa đào lập tức xuất hiện ở trong đầu của Diệp Ân Tuấn.
Anh đi tới đặt đồ ăn qua một bên, sau đó cúi người xuống hôn Thẩm Hạ Lan.
Cảm giác hít thở không không làm cho Thẩm Hạ Lan không tình nguyện tỉnh lại, lúc nhìn thấy gương mặt phóng đại của Diệp Ân Tuấn thì hơi giật mình, sau đó lại giằng co kịch liệt.
“Diệp Ân Tuấn, em mệt lắm! Chúng ta có thể ngừng chiến được không hả, ngừng chiến đi.”
Thẩm Hạ Lan nũng nịu cầu xin anh.
Người đàn ông này giống như là một con sói, không thể chống đỡ được.
Nhìn ánh mắt oán niệm của vợ mình, Diệp Ân Tuấn đột nhiên nở nụ cười.
“Nói cái gì đó, anh chỉ gọi em ăn cơm mà thôi.” Nghe anh nói như vậy, Thẩm Hạ Lan mới nhìn thấy đồ ăn được đặt ở một bên, lập tức cái bụng không có tiền đồ mà sôi sục lên, làm cho cô cảm thấy xấu hổ.
“Anh gọi thì cứ gọi em đi, tại sao lại phải hôn em?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan không lớn, nhưng mà Diệp Ân Tuấn có thể nghe rất rõ ràng..
Danh Sách Chương: