Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1258

Thẩm Hạ nhíu nhíu mày, nhìn từ bên ngoài đã có thể thấy Thẩm Niệm Niệm bị đánh đến toét da rách thịt.

Trên roi có gai, mỗi một lần đánh đều chạm đến xương cót.

Giống như Thẩm Hạ Lan ngày ấy vậy.

Thẩm Niệm Niệm đau đến mức muốn ngất đi đến nơi, thế nhưng đối phương không để cho cô ta ngất xỉu mà giật mái tóc dài của cô ta, khiến cho cô ta đau đến tỉnh táo.

“Thẩm Hạ Lan đâu? Muốn giết muốn lóc da gì làm nhanh đi! Giày vò tao thế này chứng tỏ được bản lĩnh của mày à?”

Trước lúc đến đây, Thẩm Hạ Lan vô cùng căm hận Thẩm Niệm Niệm, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của cô ta thì khát vọng trừng phạt cô ta của cô tan biến hết cả.

Những gì cô muốn làm, Hạ Tử Thu đã làm rồi.

Trên người Thẩm Niệm Niệm chẳng có chỗ nào lành lặn, máu tươi khô bám trên da thịt lại bị đánh rách toác, có vết thương sưng phồng lên.

Nếu không nhìn kỹ thậm chí còn chẳng biết Thẩm Niệm Niệm là con người.

Mái tóc dài thấm đẫm mồ hôi và máu tươi dính bết trên gương mặt, từng lọn từng lọn một, nhếch nhác vô cùng.

Gương mặt cô ta sưng vù, không nhìn rõ các đường nét.

Thẩm Hạ Lan quay người bỏ ra khỏi tầng hầm.

Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan lương thiện, thấy cô bỏ đi, anh bèn đi theo cô.

“Cảm thấy trừng phạt cô ta nặng quá à?”

Diệp Ân Tuấn hỏi.

Thẩm Hạ Lan lắc lắc đầu nhưng cô nói khẽ: “Chắc chắn Thẩm Niệm Niệm từng làm rất nhiều chuyện ác, với khả năng của anh chắc hẳn cũng có thể tìm được bằng chứng ném cô ta vào tù đúng không? Đừng để bàn tay người của anh hoặc là chính bản thân anh dính máu tươi. Cô ta đánh em ba roi, như vậy đã đủ rồi. Vốn dĩ em định tự mình giải quyết cơ, người của anh giải quyết rồi thôi đi vậy. Kết thúc ân oán giữa em với cô ta đi.”

Cuối cùng thì cô vẫn không nỡ để Diệp Ân Tuấn dính líu đến mạng người vì mình.

Xem như tích phúc cho các con.

Hạ Tử Thu nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, anh ta nở nụ cười lạnh lùng: “Chị dâu à, hôm nay chị nhân từ với cô ta, chưa chắc mai sau cô ta nhân từ với chị. Kết liễu loại người như cô ta đi mới là cách thích hợp nhất.”

“Cô ta có đáng chết hay không hãy để pháp luật trừng phạt đi, tôi không muốn để tay Diệp Ân Tuấn dính nhiều máu tanh như thế.”

Sau khi nói dứt lời, Thẩm Hạ Lan đi thẳng ra ngoài.

Hạ Tử Thu nhìn theo bóng lưng của Thẩm Hạ Lan rồi nói với Diệp Ân Tuấn: “Chị dâu không biết hồi trước anh lạnh lùng tàn độc đến mức nào hả?”

“Làm theo lời cô ấy nói đi, chừa lại một mạng cho cô ta, giao bằng chứng ra rồi ném cô ta vào tù. Với sức khỏe hiện tại của Thẩm Niệm Niệm, chắc hẳn chẳng sống nổi quá hai năm nữa đâu. Có lúc chậm rãi giày vò còn tốt hơn dứt khoát giết hẳn.”

Câu nói của Diệp Ân Tuấn khiếp cho Hạ Tử Thu ngập ngừng một thoáng, rồi sau đó anh ta gật gât đầu.

Sau khi ra khỏi đây, đột nhiên Thẩm Hạ Lan hơi rầu rĩ.

Diệp Ân Tuấn đuổi theo cô, ôm cô vào lòng thật chặt.

“Sao thế? Không nỡ hả? Lúc cô ta hành hạ em cũng có mềm lòng đâu.”

Thẩm Hạ Lan thở dài: “Có lẽ em thiếu sự trải nghiệm. Thẩm Niệm Niệm ác thì ác thật đấy nhưng các anh ra tay nặng quá.”

“Lúc cô ta đánh em là anh đã có ý giết cô ta rồi, bây giờ cô ta bị treo ở đó sống không ra sống chết không ra chết đã được xem như anh nhân từ. Nếu em không nỡ thì sau này cứ để anh giải quyết. Em cứ việc yên tâm, anh sẽ không để cho cô ta chết trong tay anh đâu. Anh sẽ tống khứ cô ta vào tù, kịch hay còn đang đợi trước mắt.”

Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn, khiến cho Thẩm Hạ Lan không khỏi giật mình.

Diệp Ân Tuấn như thế này quá xa lạ với cô nhưng cô không hề sợ hãi, bởi vì anh làm vậy là vì cô, vì yêu cô nên anh mới như thế, chỉ có điều cô không mong mình khiến Diệp Ân Tuấn biến thành ác ma.

Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay anh, cô nói nhẹ nhàng: “Ân Tuấn, em hy vọng anh có thể giữ trọn lời hứa với em, ở bên cạnh em cho đến lúc đầu bạc. Vì lời hứa này, anh đừng làm gì tuyệt tình quá, chừa lại đường lui cho mình nhé.”

Thấy ánh mắt đong đầy vẻ trông mong của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn gật gật đầu, nhưng anh lại thầm nghĩ vợ của mình quá lương thiện, nếu như có vài chuyện cô ấy không thể làm thì cứ để đó cho anh xử lý.

Thẩm Hạ Lan thấy anh đồng ý với mình, cô không khỏi nở nụ cười.

Cô vừa định kêu Diệp Ân Tuấn đi về nhưng không ngờ anh đột nhiên xảy ra chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK