Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Anh ta ngẩng đầu lên, nghẹn ngào, lại cắn chặt môi, anh ta sợ là mình mở miệng thì sẽ bật khóc.

Giờ phút này anh ta thật sự cảm thấy anh ta không chỉ có một mình.

“Khi nào em sẽ đến?”
Phương Nguyên vẫn còn nhớ rõ Diệp Ân Tuấn đã đồng ý với mình sau khi chuyện ở bên này xử lý xong xuôi thì sẽ đến nước T thăm mẹ của anh ta.

Đương nhiên Thẩm Hạ Lan cũng biết cái này, cô thật sự rất muốn nói cho Phương Nguyên biết là cô vừa mới trở về từ nước T, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được.

“Năm sau đi.”
Thẩm Hạ Lan không dám nói ngày, chuyện này thật sự không có cách nào nói chính xác.

“Được, anh chờ em.”
Phương Nguyên lại tin là thật.


Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy đối xử với Phương Nguyên như thế này thật sự rất tàn nhẫn.

Sau khi cúp điện thoại, một lúc lâu sau tâm trạng của Thẩm Hạ Lan vẫn không thể bình tĩnh.

Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang nghỉ ngơi, Thẩm Hạ Lan biết là lúc ở nước T anh đã lo lắng hết mực, chỉ là hiện tại ở trong lòng của cô không dễ chịu cho lắm.

Cô muốn đi thăm ông ngoại.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan liền gọi má Hoàng tới, thấp giọng nói: “Tôi đến nhà của ông ngoại tôi một chuyến, nếu chồng tôi tỉnh dậy thì nói anh ấy gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi biết rồi mợ chủ.”
Thẩm Hạ Lan thay một bộ quần áo rồi ra khỏi cửa.

Lúc đến nhà ông cụ Tiêu, Dũng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đứng ở cửa ngây ra một lúc, nhưng mà vẫn rất vui vẻ: “Cô chủ mới về đó ư?”
“Ừm, ông ngoại có ở nhà không?”
“Có, Dư Khinh Hồng cũng ở đây.”
Dũng sợ Thẩm Hạ Lan quên mất có một người là Dư Khinh Hồng, vội vàng nhắc nhở.


Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.

“Ở thì thế nào, tôi sợ cô ta chắc?”
Dũng sờ mũi rồi nói: “Sợ thì không đến nỗi nào, mấy ngày nay bị ông cụ dạy dỗ thảm rồi, đang kêu gào muốn về nhà.

Nhưng mà Dư Dương đã chết rồi, về đâu đây?”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan tối xuống.

Đúng vậy đó, Dư Dương chết rồi, chắc chắn Dư Khinh Hồng đã biết chuyện đó, không chừng là bây giờ đang rất hận mình.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan chỉnh lý lại tâm trạng của mình, nở nụ cười bước vào trong.

“Ông ngoại, cháu về rồi.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ cất cao giọng nói, lập tức khiến ông cụ Tiêu và Dư Khinh Hồng trong phòng khách đều nhìn lại.

Ông cụ Tiêu vẫn cầm tờ báo mà đọc, còn Dư Khinh Hồng thì đứng trong góc phòng, có vẻ như là bị phạt đứng?
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy buồn cười.

Lớn cỡ nào rồi?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK