Nữ tu sĩ vừa nói vừa băng bó cho người bị thương.
Thẩm Hạ Lan có chút không hiểu.
“Đợi đã, những người này đã bị bắt đến, tại sao lại không có ai trông giữ?”
“Bởi vì cả thị trấn này đều đã bị bọn chúng không chế, cho dù bọn họ chạy ra ngoài cũng sẽ bị bắn chết, vì vậy không cần phải trông giữ.
Tôi thấy hai người là từ bên ngoài đến đúng không? Mau nhân lúc bọn họ chưa quay lại, nhanh chóng từ đâu thì trở về đó đi.
Ở đây đã thất thủ rồi.”
Lời nói của nữ tu sĩ khiến sắc mặt của Thẩm Hạ Lan và Lam Thần lập tức trở nên nặng nề.
Chả trách tín hiệu bị cắt đứt, hóa ra ở đây đã hoàn toàn thất thủ.
Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan không rõ, nhưng lại biết ở đây chắc chắc sẽ không có mấy người Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết.
Nhưng sẽ có Diệp Tranh chứ?
Thẩm Hạ Lan không dám chắc chắn.
“Nữ tu sĩ, tôi muốn hỏi một chút, căn cứ dành cho những người bị thương như thế này còn có mấy chỗ? Mọi người có nhìn thấy một đứa bé khoảng 4 – 5 tuổi không, mang theo hộp thuốc?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng hỏi.
Nữ tu sĩ lắc đầu nói: “Ở đây đến đâu cũng là căn cứ cho người bị thương, rất nhiều người đã chết rồi, vật tư của người biết y thuật đều sẽ bị cướp đi, còn về trẻ con, tỉ lệ sống không cao.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên rơi xuống.
Diệp Tranh và Trương Linh đến đây trước tiên, bây giờ bị nhốt ở đâu cũng không rõ, ngộ nhỡ lời nữ tu sĩ nói đều là thật, vậy thì bây giờ rốt cuộc bọn họ như thế nào rồi?
Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng.
Lam Thần kéo cô nói: “Chúng ta mau đi thôi, tiếng súng ở bên ngoài ngày càng gần rồi.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng thu dọn hộp thuốc, nhanh chóng theo Lam Thần chạy ra ngoài.
.
Đam Mỹ H Văn
Mưa bom bão đạn ở bên ngoài xoẹt qua da đầu.
Thẩm Hạ Lan và Lam Thần vừa đi ra đã bị ép quay trở lại.
Bọn họ nhìn thấy một chiếc xe jeep kéo theo một xe những phần tử bạo động đang cầm súng bắn.
Mạng người ở trong mắt bọn chúng không hề đáng giá.
“Mợ chủ, đi ra phía sau.”
Lam Thần kéo Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy về phía sau.
Phía sau nhà thờ có một khoảng đất trống rất lớn, không có nơi để ẩn nấp.
Thẩm Hạ Lan và Lam Thần có chút bực bội, lúc đang định trở lại, đột nhiên cảm thấy có một khẩu súng dí vào eo bọn họ.
“Làm gì?”
Đối phương nói một câu tiếng anh lưu loát, giọng nói rất hay.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim của mình cũng thật sự đủ rộng lớn, dưới tình huống như vậy mà vẫn còn tâm trạng lắng nghe giọng nói của đối phương như thế nào.
“Chúng tôi là bác sĩ, đến để tìm người.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng lên tiếng.
“Bác sĩ? Bác sĩ còn mang theo súng?”
Đối phương tháo súng của Thẩm Hạ Lan ra một cách nhanh gọn.
Lam Thần muốn nổ súng, nhưng lại bị ánh mắt của Thẩm Hạ Lan ngăn lại.
Bây giờ bọn họ phản kháng giống như lấy sỏi đập vào đá.
Lam Thần tức giận, nhưng chỉ có thể bất động.
Thẩm Hạ Lan thấy anh ta ổn định lại mới khẽ nói: “Lúc đặc biệt dùng để phòng thân.”
“Biết dùng sao?”
Giọng nói của đối phương không nghe ra được hỉ nộ.
“Miễn cưỡng biết dùng, trước khi đến đã học qua mấy ngày ở câu lạc bộ bắn súng.”
Thẩm Hạ Lan bình tĩnh trả lời.
“Quay người lại.”
Dưới sự uy hiếp từ họng súng của đối phương, Thẩm Hạ Lan không thể không quay người lại..
Danh Sách Chương: