Không ngờ lúc này người tới cứu bà lại là con nuôi và con dâu mà bà từng vứt bỏ.
Giờ Phương Thiến hoàn toàn không còn mặt mũi để đối mặt với họ.
Thật ra bà nên sớm nghĩ đến, lúc bà 20 tuổi được cử tới nước Z để thành lập mạng lưới tình báo, để khống chế bà, quốc chủ đã hạ độc bà.
Lúc đó bà còn trẻ, quốc chủ bảo làm vậy để bảo đảm lòng trung thành của bà, để việc triển khai mạng lưới tình báo được suôn sẻ, nói chuyện này rất quan trọng, không thể không thận trọng, nên mới để bà chịu uất ức, hàng tháng đều phải báo cáo tình hình với quốc chủ để đổi lấy thuốc giải, bà đã tin tưởng.
Bà không biết thuốc độc đó có thành phần gì, nhưng sau khi uống thời gian dài, bà đã mất đi khả năng sinh con, cũng như tư cách được làm mẹ.
Nên lúc Phương Chính và Phương Nghị bảo bà, phải dẫn Trương Phương vào nhà họ Diệp để sinh con, bà đã bất đắc dĩ đồng ý.
Thật ra lúc đó bà thật sự thích Diệp Quốc Quân.
Người đàn ông đó dành tình cảm sâu đậm cho bà, thậm chí còn giao cả nhà họ Diệp cho bà quản lý.
Bà thật sự rất muốn sống cùng ông đến già, nhưng cuối cùng bà vẫn hại ông.
Không ai biết cả đời này chuyện bà không muốn làm nhất là hại Diệp Quốc Quân – người đàn ông duy nhất mà bà yêu trong cuộc đời này.
Bà không biết, bà thật sự không biết, cơ thể mình bị thuốc độc của Phương Chính nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, đã trở thành độc nhân.
Bà không biết lúc mình và người đàn ông mình yêu sinh hoạt vợ chồng, làm chuyện nam nữ vui sướng nhất lại vô hình hạ độc ông, càng không biết mỗi lần ân ái sẽ đẩy Diệp Quốc Quân tới gần cái chết hơn.
Đợi tới khi bà biết rồi thì Diệp Quốc Quân đã bỏ mạng.
Bao nhiêu đêm vắng người, bà đã khóc đến ướt đẫm gối, nhìn căn phòng trống trải, mỗi khi nhớ lại cuộc sống ngọt ngào giữa mình và Diệp Quốc Quân, là lòng bà lại đau như cắt, đau khổ tột cùng.
Sau đó Trương Phương đã sinh ra Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương, bà cũng thật lòng đối đãi với bọn họ như con ruột.
Dù gì bọn họ cũng là con của người đàn ông mà bà yêu nhất, cho dù bà không phải là mẹ ruột, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng là thế hệ sau của nhà họ Diệp.
Lúc Phương Nghị bảo bà khống chế dư luận, hủy hoại Diệp Nam Phương, bà đã động tay động chân, đành phải để Diệp Nam Phương bị đuổi ra khỏi Hải Thành, mới giữ lại mạng sống.
Bà vốn tưởng rằng mình đã làm vô cùng kín kẽ, ai dè vẫn bị Phương Nghị và Phương Chính biết được.
Nên 5 năm đó bà đã ở nước ngoài, mọi người đều tưởng bà đi tha hương vì cái chết của Diệp Nam Phương, nhưng đâu ai biết bà là bị người của Phương Chính bắt cóc qua đó.
Sự trừng phạt trong 5 năm đó khiến bà mỗi lần nhớ lại đều không khỏi run sợ, nhưng bà không thể nói ra, thậm chí bà còn không có đối tượng để kể khổ và giãi bày tâm sự.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lại gặp nhau, rồi Phương Chính tiếp tục nảy sinh ý đồ với Diệp Ân Tuấn.
Phương Thiến không thể không được thả về, tiếp tục làm quân cờ trong tay Phương Chính.
Cuối cùng bà đã bị Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan xé bỏ lớp ngụy trang, vạch trần trước mặt mọi người.
Đối với nhà họ Diệp, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, thì bà là tội đồ, là kẻ bán nước, nhưng đâu ai biết nỗi khổ trong lòng bà?
Phương Thiến quay về quê hương, tổ quốc, nhưng lại bị đối xử tàn nhẫn như thế, bà vốn định tự tử, nhưng bà chợt nhận ra mình lại sợ chết.
Đúng vậy, nếu không sợ chết, thì mới đầu bà đâu thể đưa ra sự lựa chọn như vậy? Cũng chẳng cam tâm tình nguyện làm quân cờ của Phương Chính và Phương Nghị?.
Danh Sách Chương: