Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm một tiếng, cuộn cái chăn rồi xoay người lại, chân đè lên chăn giống như là một con mèo mà cọ cọ cái gối đầu.
Áo ngủ của cô bị lăn qua lộn lại như thế lập tức kéo cao đến đùi, đôi chân thon dài phát ra ánh sáng trắng nõn dưới ánh sáng, làm cho cổ họng Diệp Ân Tuấn nhấp nhô lên xuống.
“Ăn cơm thôi.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn khàn khàn, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy bên tai quá ồn ào, cô phất tay rồi nói: “Ai nha, không ăn đâu, em muốn ngủ một lúc.”
Tiếng nói của cô mang theo giọng mũi nồng đậm, lại giống như là đang làm nũng, lập tức làm ánh mắt của Diệp Ân Tuấn tối xuống.
Người phụ nữ này!
Diệp Ân Tuấn cũng lười phải gọi cô, trực tiếp nâng mặt của cô lên hôn xuống.
Nụ hôn nóng bỏng mang theo một tia động tình sáng sớm làm cho Thẩm Hạ Lan nhanh chóng tỉnh dậy.
Cô mở to mắt thì liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Diệp Ân Tuấn, không khỏi cảm thấy phiền muộn, lập tức bị sự nhiệt tình như sóng biển bao trùm.
Thẩm Hạ Lan kịch liệt đáp lại, mắt thấy nòng súng sắp lên cò, Diệp Ân Tuấn vội vàng rút lui.
“Làm gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan có chút bất mãn nhìn Diệp Ân Tuấn, cả người khô nóng khó chịu.
Thiếu chút nữa là Diệp Ân Tuấn đã bị ánh mắt oán trách này giày vò không thể phòng thủ, nhưng mà vẫn dịu dàng nói: “Tranh lập tức quay lại ăn cơm rồi, em nhất định phải tiếp tục hả?”
Một chữ Tranh lập tức để Thẩm Hạ Lan tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô liền đẩy Diệp Ân Tuấn ra, có chút oán trách mà nói: “Tranh muốn đến đây, anh còn làm bậy với em?”
“Gọi em không chịu dậy, không có cách nào khác.”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, trong đôi mắt như có sao trời mênh mông lóe sáng, trong nháy mắt làm chói mắt Thẩm Hạ Lan, làm lung lay tinh thần cô.
Vẫn luôn biết Diệp Ân Tuấn rất đẹp trai, lúc trước vừa gặp đã yêu, nhưng mà theo sự mài giũa của thời gian, Diệp Ân Tuấn lại càng có hương vị hơn, bây giờ mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều tản ra sức hấp dẫn làm cho Thẩm Hạ Lan không thể chống đỡ nổi.
“Đừng có động dục nữa, em đi rửa mặt đây.”
Thẩm Hạ Lan như là chạy trốn vào trong nhà vệ sinh.
Động dục hả?
Diệp Ân Tuấn suy nghĩ hai chữ này, cũng không cảm thấy là có gì không tốt, giữa vợ chồng mà từ này không thể làm được, thế thì còn có ý nghĩa gì?
Anh nhìn chỗ xúc động mãnh liệt của mình, không khỏi thở dài một hơi, muốn đi vào trong nhà vệ sinh với Thẩm Hạ Lan, vì không để cho mình mất khống chế, anh chỉ có thể bắt đầu dọn dẹp căn phòng.
Chờ đến lúc Thẩm Hạ Lan bước ra khỏi nhà vệ sinh, Diệp Ân Tuấn đã dọn dẹp phòng xong rồi, mang đến cho người ta một cảm giác thoải mái.
“Wow, Diệp tổng càng ngày càng tài giỏi, đều có thể làm những việc của người giúp việc, anh dự định sau này làm người giúp việc hả?”
Thẩm Hạ Lan cười trêu ghẹo Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn bước lên ôm cái eo thon của cô, hơi thở ấm áp phả bên tai Thẩm Hạ Lan: “Nếu như chỉ phục vụ một mình em thôi, người giúp việc cũng chưa chắc là không được.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người như có một dòng điện xẹt qua, thiếu chút nữa là đã nhũn chân.
Kỹ năng chọc người của cái tên Diệp Ân Tuấn này càng ngày càng thâm sâu.
“Đừng có làm rộn.”
Cảm xúc động tình mà cô vừa mới đè xuống lại bừng lên một lần nữa.
Diệp Ân Tuấn cũng biết nếu như mình tiếp tục trêu chọc thì người khó chịu vẫn là mình..
Danh Sách Chương: